Châu Tinh Tinh ưỡn ngực, oai phong lẫm liệt nói: "Đây, có bản lĩnh thì ra tay đi, không phải tôi dọa cô, cô dám đụng vào tôi tôi sẽ ngã ăn vạ ngay, làm cho A Kiệt nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cô."
"..."
Liếc nhìn chỗ ngồi cách đó không xa, Ngô Lạc Thiến bỏ nắm đấm xuống, quyết định ngày khác sẽ đánh anh ta, cô cười đầy gượng gạo: "Tôi chọn quán bar vì một vụ án, có hai kẻ tình nghi thường xuyên lui tới gần đó, tôi định xem mắt xong sẽ bắt đầu điều tra luôn."
"Không phải chứ, cô cũng liều mạng quá rồi đấy!"
Châu Tinh Tinh trợn mắt há mồm, sau đó hưng phấn sục sôi: "Vụ án gì, có cần tôi giúp không?"
"Không cần, cậu chỉ biết phá thôi, cộng sự của tôi cũng có ở đây, hai chúng tôi là đủ rồi."
"Làm cộng sự của cô đúng là xui xẻo mà."
Châu Tinh Tinh cũng chỉ hỏi cho có, chỉ về phía chỗ ngồi, sau đó dẫn Ngô Lạc Thiến mang khuôn mặt "thục nữ" này, đi thẳng vào chủ đề.
"A Kiệt, cô ấy là Ngô Lạc Thiến, là bạn học của tôi trong học viện cảnh sát ..."
"Hừm hừm!"
Nghe lời giới thiệu của Châu Tinh Tinh, Ngô Lạc Thiến nắm chặt tay ho nhẹ hai cái, nhưng đồng thời, cô ngay lập tức nhấn mạnh sự thật rằng cô hơn Liêu Văn Kiệt ba tuổi.
"Ồ, là em gái cùng lớp cùng khóa, sau này cũng thi vào học viện cảnh sát, cứ gọi là A Thiến là được."
Châu Tinh Tinh quay lại đúng lúc, nói tiếp: "Đừng nhìn cô ấy ăn mặc giống con trai, nhưng thật ra cô ấy là một tiểu thư khuê các, rất dịu dàng đấy."
Sau khi khen ngợi Ngô Lạc Thiến xong, Châu Tinh Tinh lại giới thiệu Liêu Văn Kiệt, một câu rất đẹp trai và hết.
"Cứ vậy đi, hai người từ từ nói chuyện, tôi ra cửa hóng gió một lát."
Châu Tinh Tinh nhìn đồng hồ, tối nay anh ta đã hẹn với Hà Mẫn đi xem phim, giờ làm mối xong rồi, đã đến lúc thành công rút lui rồi.
Còn về phần đã quy ước trước với Liêu Văn Kiệt, có thể ám thị bất cức lúc nào, đến lúc đó nói Tào Đạt Hoa bị đụng xe là được...
Châu Tinh Tinh cũng nghĩ như vậy, anh ta cam đoan sẽ không bao giờ phản bội đồng đội, nhưng đáng tiếc là trời mưa gió khó đoán, ngay lúc nhìn thấy ám hiệu, thì điện thoại anh ta lại hết pin.
Anh ta cũng không muốn như vậy đâu!
"Cảnh sát Ngô, cô..."
"Cứ gọi tôi là A Thiến, cảnh sát Ngô nghe xa cách quá."
"Vậy được, nếu đã là bạn bè, vậy thì cũng không khách sáo nữa, cô cũng có thể gọi tôi là A Kiệt."
Liêu Văn Kiệt mượn ánh đèn để quan sát ngoại hình của Ngô Lạc Thiến, tóc ngắn, giữa hai lông mày mang theo phong thái mạnh mẽ oai hùng, trông hơi quen mắt, suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra là ai.
"A Thiến, cô..."
"Độc thân, thu nhập ổn định, thích nghe nhạc, là con gái một, trong nhà không thúc giục, hai mươi... bốn tuổi lẻ mấy tháng."
"Ồ, khá tốt."
Liêu Văn Kiệt lặng lẽ nhấp một ngụm đồ uống, nói thế nào đây, mặc dù là muốn làm qua loa cho xong chuyện, nhưng hắn cảm thấy đã không còn chủ đề gì để nói nữa.
Vì Ngô Lạc Thiến đã nói hết rồi.
Đây không phải là lần đầu tiên Ngô Lạc Thiến đi xem mắt, trước đó cô cũng từng được người thân và bạn bè giới thiệu, không là loại người bên ngoài vàng ngọc bên trong thối nát thì cũng khiếp sợ với thân phận tổ trưởng tổ hình sự của cô, dạ dạ vâng vâng không dám mở miệng; hoặc là bởi vì ăn được mấy bữa đồ ăn nhanh ở nước ngoài liền coi mình cao hơn người khác một một.
Nói tóm lại, không có lần nào khiến cô hài lòng.
Tiện nói luôn, cái người mà vừa nghe đến thân phận cảnh sát của cô liền vâng vâng dạ dạ kia, bởi vì khả nghi nên mới bị lộ tẩy, bị cô đích thân tóm đi.
Liêu Văn Kiệt thì khác, lần đầu tiên hẹn hò với một anh chàng đẹp trai đến mức này, Ngô Lạc Thiến đã rất lo lắng, chỉ sợ mình nói gì đó không đúng.
Theo kinh nghiệm trước đây, cô không nói rõ chi tiết về công việc của mình vì sợ Liêu Văn Kiệt bị dọa sợ bỏ chạy. Khi uống đồ uống cô cũng thay đổi cách uống của thường ngày, hút từng ngụm nhỏ, cố gắng hết sức để thể hiện khía cạnh dịu dàng nho nhã của mình.
"..." x2
Nơi đây yên lặng không một tiếng động, Liêu Văn Kiệt cũng suy nghĩ ra mấy chủ đề để nói, nhưng lại bị Ngô Lạc Thiến đã sử dụng ngôn ngữ súc tích nhất để kết thúc cuộc trò chuyện, khiến bây giờ hắn chỉ có thể vừa uống một ly vừa nở nụ cười lịch sự mà không làm mất đi sự tao nhã.
Hắn cười, đối phương cũng cười, hăn không nói chuyện, đối phương không nói chuyện với bên kia, chỉ nhìn hắn chằm chằm.
Một cảnh tượng hết sứ lúng túc.
Điều khiến Liêu Văn Kiệt không nói nên lời nhất là người cảm thấy lúng túng cũng chỉ có hắn, và Ngô Lạc Thiến hoàn toàn không nhận thấy được bầu không khí lúng túng này.
Trên đời sao lại có một người phụ nữ kỳ lạ như vậy!
Liêu Văn Kiệt có muôn vàn cảm khái, hai đời người rồi, nhưng chưa bao giờ trải qua một cuộc hẹn hò nào đau tim như vậy, hắn giơ tay sờ đầu ra hiệu để gọi Châu Tinh Tinh đến cứu giá.
Thực ra, Liêu Văn Kiệt vẫn có rất nhiều cách để giải quyết cái tình cảnh lúng túng này, chẳng hạn như gọi đồ ăn, hai người tiến vào giai đoạn vừa ăn vừa nói chuyện
Nhưng hắn lo bữa ăn này sẽ trở thành kịch câm mất, nhìn vẻ mặt của Ngô Lạc Thiến, chỉ sợ đã bị vẻ đẹp trai của hắn làm cho no rồi. Nếu như đến lúc ăn cơm, cả buổi cũng không động đũa mà cứ nhìn chằm chằm hắn...