Đúng như dự liệu, lúc chiều có rất đông thám tử quân địch đi tới xung quanh doanh trại.
Nhưng cũng xuất hiện một chút tình huống dị thường.
Ví dụ như, số lượng thám tử vượt xa khỏi dự đoán của Dương Mộc, ngoài trinh sát còn có mấy trăm binh lính bình thường!
Điều này cho thấy, số lượng trú quân trong An La thành có thể vượt xa dự tính!
Theo lý mà nói, lần này Nhị Hoàng Tử Trịnh Quốc chinh phạt Thân Quốc, mang theo khoảng bốn vạn quân tốt, vì thế nhất định phải điều động binh lực đến Khương Sơn thành. Nói một cách khác, binh lực trong Bình Hương thành và Sơn Tuyền thành rất ít, Trịnh Hàn sẽ bố trí toàn bộ binh lực còn lại ở trong An La thành!
Nếu như vậy thì rất phiền phức, quân đội Thương Quốc phải đối mặt với ít nhất một vạn binh lực!
Ngay cả các Thiên nhân tướng trong quân cũng nhíu mày.
Binh lực gấp hai lần phe mình, trong tình huống bình thường đã đoán được bại cục rồi.
Còn nữa, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà khiến quân Trịnh điều động binh lực đến An La thành?
Chẳng lẽ động tĩnh của bên mình đã sớm bị tiết lộ?...
An La thành, trong đại doanh trú quân.
Khi trinh sát đưa tin tức mới nhất về, Trần Thọ nhìn vào địa đồ trên bàn, thật lâu không nói gì.
Hoàng Đế Thương Quốc tự mình dẫn binh xuất hiện bên ngoài An La thành?
Hẳn là từ sơn mạch Lưu Phỉ tới...
Trần Thọ nhíu mày. Năm nay hắn mới gần năm mươi, hiện giờ là Đại tướng quân cao quý, dưới trướng có hơn một vạn tướng sĩ, có phần được Nhị Hoàng Tử Trịnh Hàn nể trọng. Bên ngoài thì phong quang vô hạn, nhưng lại có một đoạn chuyện xưa nghĩ lại mà kinh.
Hai mươi năm trước, khi hắn vẫn còn là một Tam thiên nhân tướng đã suất quân tiến đánh sơn mạch Lưu Phỉ, cuối cùng thất bại tan tác mà quay về!
Từ đó, không còn nhắc đến chuyện sơn mạch Lưu Phỉ nữa, giữ kín như bưng.
Hoàng Đế Thương Quốc kia đã có thể dọn dẹp được sơn mạch Lưu Phỉ, coi như có chút bản lĩnh. Nhưng tại sao lại xây dựng doanh trại tạm thời, làm chuyện ngu xuẩn như vậy?
Điều này khiến cho hắn nghĩ không ra. Chẳng lẽ... chẳng lẽ tiểu Hoàng Đế Thương Quốc lại coi đánh trận như đi săn bắn du ngoạn sao?
Cũng đúng, chung quy chỉ là một mao đầu tiểu tử mà thôi. May mắn thắng tên Trịnh Khang ngu ngốc kia một lần, đã tự cho là đánh đâu thắng đó rồi.
Hành quân đánh trận, cần đến kinh nghiệm.
Lúc này, hắn triệu tập bốn Tam thiên nhân tướng dưới trướng đi vào trong soái trướng nghị sự.
Chúng tướng nghe tin tức này đều cười lớn trào phúng. Bởi vì theo như bọn họ nghĩ, hành động này của Hoàng Đế Thương Quốc tương đương với hành vi vô trí.
- Cái tên Hoàng Đế Thương Quốc này... Làm sao đột nhiên lại làm ra hành động ngu si như thế chứ?
Một vị tướng lãnh hơi buồn bực, nỉ non nói:
- Đại tướng quân Thương Quốc Vệ Trung Toàn là một lão nhân có nhiều kinh nghiệm sa trường, vì sao không ngăn cản hắn?
Bỗng nhiên, vị tướng lĩnh này nghĩ ra chuyện gì, hỏi:
- Nghe nói bọn họ đang xây doanh trại tạm thời bên dưới chân núi?
- Đúng thế!
Một viên tướng bĩu môi đáp:
- Có thể là do chưa kịp áp dụng kế hoạch đánh lén đã bị người của chúng ta phát hiện, lập tức không nghĩ được gì nữa, chỉ có thể dựng trại đóng quân.
Dựng trại đóng quân...
Trần Thọ nghe hai viên tướng đối thoại, thong thả đi qua đi lại vài bước trong trướng, suy tư nói:
- Theo bản tướng biết, mục đích chuyến đi lần này của Thương Quốc là trợ giúp Thân Quốc. Với tình hình này, dù thế nào cũng không nên trắng trợn chặt cây dụng trại, tỏ vẻ như muốn ở lại lâu dài. Cách làm ngu xuẩn như vậy... Các ngươi nói xem, có thể nào là do Hoàng Đế Thương Quốc bảo thủ, gạt các tướng lãnh và Vệ Trung Toàn sang một bên?
Một đám tướng lĩnh trầm tư một lát, gật đầu nói:
- Đại tướng quân đoán rất có lý. Hoàng Đế Thương Quốc chưa từng tự mình lên chiến trường, thiếu niên khí thịnh, may mắn chiến thắng được đám ô hợp như Trịnh Khang nên rất đắc chí... Đã như vậy, không bằng chúng ta tập trung binh lực, đánh cho hắn một đòn thật đau!
- Có lẽ còn có thể bắt sống tiểu Hoàng Đế!
Một người khác bổ sung thêm.
Nghe vậy, mắt tất cả các tướng lĩnh đều sáng lên.
Bắt sống tiểu Hoàng Đế, không phải tương đương với diệt được một nửa Thương Quốc rồi sao?
Dù cho không thể cưỡng bức tiểu Hoàng Đế thần phục, cũng sẽ khiến cho triều đường Thương Quốc bất ổn.
Nhất định Thương Quốc sẽ không chịu nổi một kích!
Lấy Trần Thọ dẫn đầu, hô hấp của mấy vị tướng lĩnh đều nặng nề hơn. Đây chính là công lao diệt quốc, phong hầu bái tướng là chuyện chắc chắn, có lẽ còn có thể tiến thêm một bước, thu được Vương tước và phong ấp.
- Đại tướng quân, chúng ta có nên phái một vài binh sĩ đi dò xét một chút không?
Một Tam thiên nhân tướng dưới trướng hỏi.
- Tiểu tử ngươi, thực sự nghĩ quân đội Thương Quốc không chịu nổi một đòn sao?
Trần Thọ nghe ra ý tứ của vị ái tướng này, liền cười nói:
- Chúng ta không làm mấy thứ này... Dù sao, hiện giờ không phải những tướng lãnh kia làm chủ. Trước mắt cứ để cho tiểu Hoàng Đế cao hứng một hồi, không nên quấy rầy giấc mộng đẹp của hắn. Chờ hắn ngủ đủ rồi, thì sẽ xuất hiện trong xe tù của chúng ta.
- Ha ha ha! Mạt tướng cũng có ý này!
- Trước hết cứ để cho hắn vui sướng hai ngày, sau đó cho hắn đẹp mắt!
- Chúng ta trú đóng ở đây, nhiệm vụ chủ yếu không phải chống lại quân đội Thương Quốc, phải là điều phối phân chia binh lực cho tốt.
Một viên Tam Thiên nhân tướng ôm quyền cười nói:
- Đại tướng quân, trước mắt quân đội Thương Quốc vẫn không cảm giác được nguy cơ. Đây đúng là cơ hội tốt của chúng ta...
- Ừ!
Trần Thọ gật gật đầu, đột nhiên sờ sờ cằm như nghĩ tới điều gì, sau đó nói:
- Việc này không nên chậm trễ. Ta sẽ viết một phong thư cho tiểu Hoàng Đế kia, hỏi thử xem vì sao hắn muốn tấn công lãnh thổ Trịnh Quốc ta, thể hiện chút ý tứ hữu hảo. Cứ tỏ ra yếu thế một chút, để cho hắn đắc ý một hồi.
Cũng không lâu lắm, Trần Thọ đã viết xong một phong thư, lệnh cho trinh sát đưa tới doanh trại Thương Quốc.
Đến chạng vạng tối, Dương Mộc đã nhận được lá thư của Đại Tướng Quân Trần Thọ trú đóng tại An La thành.
- Gia hỏa này thực sự cho rằng trẫm là một hôn quân sao?
Dương Mộc xem xong, không biết nói gì.
Vệ Trung Toàn và mấy vị tướng lĩnh nhận thư xem qua, ai nấy đều tỏ vẻ quái dị.
Từ trong câu chữ có thể thấy được vị Đại tướng quân Trịnh Quốc kia không tiếc lời ca ngợi Bệ Hạ, giọng văn thành khẩn, còn chững chạc đàng hoàng nói rõ có thể là hiểu lầm gì đó, hy vọng song phương có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.
Ngu ngốc sao?
Ta muốn đánh ngươi, ngươi lại gọi ta là cha...
- Giỏi cho kế sách kiêu binh!
Dương Mộc cười khá cổ quái, sau đó nhìn sang mấy vị tướng lĩnh nói:
- Các khanh nói thử xem rốt cuộc Trần Thọ có ý gì?
- Bẩm Bệ Hạ, mạt tướng cho rằng Trần Thọ đang phán đoán lầm tình thế của quân ta.
Thiên nhân tướng Khuất Dũng ôm quyền, phân tích:
- Trần Thọ là Đại tướng quân cao quý của một nước, tay giữ trọng binh, là nhân vật số hai sau Nhị hoàng tử Trịnh Quốc Trịnh Hàn. Hắn nhất định không phải một nhân vật có đầu óc đơn giản, rất hiển nhiên là đang giả ngu, cố ý yếu thế.
- Mạt tướng cũng đồng ý.
Hà Tang cũng gật đầu, nói:
- Cho dù Trần Thọ có nói chuyện với Hoàng Đế của hắn cũng không cần phải hạ giọng như vậy. Trong câu chữ còn có ý muốn ly gián quan hệ quân thần ta, rõ ràng bao hàm thâm ý.
Vệ Trung Toàn tự cân nhắc một lát rồi nói:
- Thần và Trần Thọ có quen biết, người này giỏi quyền mưu, thích phỏng đoán lòng người. Ngoài mặt thì như một kẻ vô hại, kỳ thực trong nụ cười có giấu đao, rất nguy hiểm.
- Nói như vậy, hắn đang đoán trẫm là một hôn quân, muốn dùng một phong thư để lừa trẫm sao?
Dương Mộc từ phân tích của mấy tướng lĩnh, tổng kết lại.
Vệ Trung Toàn cười nói:
- Xem ra biểu hiện và tuổi tác của Bệ Hạ đã che mắt được không ít người.
Các tướng lĩnh còn lại hiểu ý cười cười.
Nghĩ đến cũng phải. Trong soái trướng đều là tướng quân từng tham gia trận chiến ở Hoàng thành, lại chứng kiến toàn bộ hành trình tiễu phỉ, có thể nói là đã hiểu rõ được vị Hoàng đế Bệ hạ này. Chỉ có bọn họ mới hiểu được, Hoàng Đế Bệ Hạ trừ ở mặt tuổi tác còn chưa đủ, thì chính là một vị Hoàng Đế cực kỳ tài đức sáng suốt.
- Xem ra hắn không có ý định thăm dò chúng ta, mà muốn làm một lần cho xong.
Hà Tang nói.
- Hắn làm sao có khả năng tới thăm dò chúng ta?
Dương Mộc cười cười chỉ vào trong thư, nhàn nhạt nói:
- Nhìn thấy không? Trong thư, hắn lấy lòng trẫm tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã độc chưởng đại quyền, anh minh thần võ... Điều này nói rõ hắn vội vàng muốn trẫm mờ mắt ù tai, đến lúc đó sẽ bất ngờ ra tay, cho chúng ta một đòn thật mạnh.