Dương Mộc liếc nhìn hai người kia một chút:
- Hai người các khanh, nói cho trẫm biết một chút đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Mạt tướng thất trách. Xin bệ hạ trách phạt.
Chu Hi và Hàn đồng mặt mày tái mét, trong lòng lo sợ. Đã từng nghe nói qua Hoàng Đế bệ hạ ở trong triều trắng trợn phổ biến biến pháp và cải cách, thủ đoạn lôi đình vạn quân. Nếu như không vừa lòng với hai người bọn họ, có thể tưởng tượng chính mình sẽ có kết cục gì.
Về phần sao lại thế này, thực ra đây chính là bầu không khí của quân doanh mấy ngày qua.
Từ ngày Trịnh Quân đại bại, toàn bộ đại doanh cũng kiêu căng hơn không ít. Mấy tên binh lính tránh được đại nạn vẫn đang còn chìm đắm bên trong thắng lợi, ngày thường đã ít huấn luyện bây giờ lại càng buông thả.
Mãi đến tận buổi chiều hôm trước, ba đạo chính lệnh được tuyên cáo đã triệt để khiến toàn bộ đại doanh sôi trào lên. Phải biết, mọi người đều không phải một mình, trong nhà còn có cha mẹ vợ con. Tam đại chính lệnh vừa ra, gánh nặng trong nhà sẽ giảm bớt, trong lòng cũng có thể bớt đi vướng bận, sau này dù cho cởi giáp về quê thì cuộc sống cũng có hi vọng hơn.
Hơn nữa, chế độ công huân tước sau khi thi hành, người được lợi nhất chính là mấy binh lính như bọn họ. Một số binh lính trẻ tuổi sớm đã nóng lòng muốn thử, mơ hồ còn có chút hy vọng lại xảy ra chiến tranh.
Do đó, tối ngày hôm qua không biết là ai đã khởi xướng, toàn bộ đại doanh liền ầm ầm đứng lên, bốn ngàn quân đóng ở ngoài cũng gia nhập vào, ăn uống chúc mừng.
Đối với việc này, các vị tướng quân cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Hai người ở bên trong doanh trại, cũng ngầm đồng ý loại hành vi này.
- Các khanh nên biết, sáng nay nếu như có địch tấn công thì sẽ tạo thành hậu quả gì?
Dương Mộc lạnh lùng hỏi.
- Mạt tướng biết tội, mạt tướng đáng chết.
Hai vị tướng quân vội vàng dập đầu, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đúng như Dương Mộc nói, nếu thật sự có địch tấn công thì hậu quả kia thật không dám tưởng tượng. Kết quả không chỉ là toàn quân bị diệt, chỉ sợ ngày mai toàn bộ Thương Quốc cũng bị diệt vong.
Chết là chuyện nhỏ, nhưng như vậy thì làm sao xứng đáng với ơn cất nhắc của tiên đế, làm sao xứng đáng với sự phó thác của tiên đế?
Phải biết, các tướng lĩnh cấp cao ở đây hầu như đều xuất thân cô nhi không người chống lưng, từ nhỏ được hoàng cung bồi dưỡng, sau khi lớn lên liền trở thành cận vệ của tiên đế. Sau đó được phái đến trong quân doanh, từng bước một được cất nhắc lên, làm đến Thiên Nhân Tướng, thậm chí là Thập Tam Nhân Tướng.
Có thể nói, tất cả địa vị và vinh hoa phú quý hôm nay đều là tiên đế ban cho. Ở trong lòng mọi người, tiên đế chính là một vị trưởng bối, giống như phụ mẫu tái sinh vậy. Nếu như bởi vì bản thân thất trách mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, thế thì có chết vạn lần cũng không hết tội.
Dương Mộc thấy vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hai vị Thập Tam Nhân Tướng này đều là người thuộc nhất hệ Hoàng thất, chỉ dựa vào việc lần trước Trịnh Quân xuôi nam xâm chiếm, bọn họ liều chết mang quân lên phía Bắc trợ giúp, cũng đã thể hiện rõ được sự trung tâm rồi.
Có điều, bọn họ còn rất nhiều thiếu sót trong việc quản lý quân đội. Theo như quân quy, chỉ cần là người quyết đoán một chút thì loại tình huống như thức đêm vui vẻ này sẽ không xảy ra.
Đương nhiên, điều này cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ. Trong hoàn cảnh như vậy, lại không có danh tướng chỉ bảo, điều quân đánh trận hầu như đều căn cứ vào thông lệ và kinh nghiệm, không có kết cấu gì thống nhất cả. Không cần nghĩ cũng biết, loại tác phong lười nhác hay thức đêm này, cũng không thể sửa đổi trong một hai ngày được, đổi ai làm tướng cũng vô dụng.
Do đó Dương Mộc chỉ thở dài một hơi:
- Nếu đã biết sai, vậy thì cứ dựa theo quân quy, tự mình đi lĩnh quân côn đi.
Quân côn?
Hai vị tướng quân ngây người. Dựa theo suy đoán của bọn họ, ít nhất cũng bị cách chức điều tra. Nhưng không nghĩ đến, bệ hạ đưa thanh đao giơ lên thật cao, lại nhẹ nhàng hạ xuống, chỉ để bọn họ đi lĩnh một trận quân côn.
Đã sớm nghe qua thủ đoạn lôi đình của bệ hạ, không chút nương tay đối với thần tử. Thậm chí Tả tướng đại nhân nói một lời không hợp liền bị chém, làm sao lại đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Nghi hoặc qua đi, hai vị tướng quân mừng rỡ, cúi đầu nói:
- Tạ chủ long ân.
Sau đó lập tức tìm đến một nơi nói với binh sĩ một chút... quân côn liền dồn dập hạ xuống.
Ba, ba, ba,...
Một phát lại một phát, giống như đánh vào thịt lợn chết vậy.
Cùng với tiếng kêu rên của Chu Hi và Hàn Đồng, sắc mặt của bọn họ dần trở nên đỏ chót, tiếng kêu rên cũng chuyển thành kêu thảm.
Nương theo tiết tấu, đám binh sĩ vây xem ở phía xa cũng có thể cảm giác được từng cơn ớn lạnh. Mỗi một lần quân côn hạ xuống, giống như đang đánh vào mông của mình vậy, thật khiến cho người ta run sợ.
Mãi đến khi năm mươi quân côn hạ xuống, tiếng kêu thảm của hai vị Thập Tam Nhân Tướng Chu Hi và Hàn Đồng rốt cuộc đã biến thành kêu rên.
Liền ngay cả Dương Mộc đứng nghe cũng cảm thấy ê răng. Tuy rằng không biết thất trách ở trong quân đội thì rốt cuộc phải phạt bao nhiêu quân côn, thế nhưng có thể từ độ nặng nhẹ mà tính. Hai mươi quân côn cũng đã khiến người ta đau đến mấy ngày, năm mươi quân côn nếu như ra tay đúng lực, chỉ sợ phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng.
Còn may mấy binh sĩ hành hình cũng biết đây là tướng quân nhà mình, cố ý thả lỏng, chỉ bị thương da thịt, không thương tổn đến nội tạng và gân cốt.
Sau khi hai người bị phạt, lần thứ hai tạ ân, sau đó khập khễnh đi vào phía sau đội ngũ.
Dương Mộc được một đám thị vệ bảo vệ, đi lại bên trong doanh trại. Chỗ nào hắn đi qua, binh sĩ đều dồn dập quỳ lạy, ánh mắt nóng rực.
Hoàng Đế tuần doanh, là một cách thể hiện sự thân thiết với binh sĩ, cũng là một loại coi trọng. Ngay cả tiên đế cũng chỉ có mấy lần, mà nay bệ hạ mới đăng cơ không tới nửa tháng liền đi tuần doanh, có thể nói là phi thường coi trọng.
Nhân loại trời sinh chính là loại động vật khát vọng được coi trọng. Binh sĩ quân đội cũng như vậy, rất nhiều người cả đời coi Hoàng Đế như thần linh, nhưng đến chết cũng chưa thể thấy mặt người. Bây giờ Hoàng Đế đang đứng trước mặt, hơn nữa còn đang tuần tra khao quân, há có thể không cao hứng?
Dương Mộc khá hài lòng với điều này. So với quý tộc trong triều đình, quân đội cũng coi như được hoàng thất khống chế vững vàng trong tay. Điều này cũng là sức mạnh lớn nhất của hắn, chỉ cần quân đội không tạo phản, những quý tộc kia có làm gì đi nữa cũng vô dụng. Cứ coi như bị sâu cắn mấy cái, buồn nôn một hồi, sau mấy ngày liền không sao cả.
Sau gần nửa canh giờ, trong lòng Dương Mộc cũng có nhận biết sơ lược.
Toàn bộ đại doanh chiếm diện tích tương đương với hai, ba cái trường đại học, chia làm doanh trại, thao trường, kho vũ khí, kho lương. Ngoài ra, hắn còn nhìn thấy rất nhiều nông cụ.
Vậy thì không thể không nói một chút đến hiện trạng bấy giờ của Thương Quốc, quân chính quy khác với nông dân binh, ngoại trừ sức chiến đấu và hình thức, khác biệt lớn nhất chính là quân lương.
Nông dân binh thì không có quân lương, trước khi chiến tranh sẽ được phân phát một ít tiền trợ cấp, sau chiến tranh sẽ phân phát một ít phần thưởng, quốc khố cũng không cần gánh chịu nhiều.
Quân chính quy thì không như vậy, hàng năm mỗi binh sĩ đều được nhận bốn lượng bạc, còn về quân giới và quân lương thì hàng năm quốc khố đều phải chi ra gần mười vạn lượng bạc làm quân phí.
Do đó một loại chế độ mới được sinh ra theo thời thế, gọi là chế độ đóng quân khai khẩn. Chính là vừa làm ruộng vừa làm lính, được quan phủ ở gần đại doanh phân cho một mảnh quân điền, để cho những binh sĩ này trồng trọt, thực hiện chế độ tự cấp tự túc quân lương, tiết kiệm được rất nhiều quân phí.
Mặc dù như vậy, binh sĩ mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn hai bữa cơm, rất nhiều người đều xanh xao vàng vọt, rất ít người có thể khỏe mạnh cao to cường tráng.
Đột nhiên Dương Mộc xoay người, dừng bước lại, nhìn mười mấy vị tướng quân đang theo ở phía sau.
- Đều nói vua nào triều thần ấy, các vị tướng quân có đang lo lắng hay không?
Dương Mộc hỏi.
- Mạt tướng không dám.
Các tướng quân vội vã chắp tay, tựa như tiểu hài tử nói dối bị người lớn vạch trần, không dám ngẩng đầu.
Dương Mộc sang sảng cười to:
- Các vị tướng quân không cần lo lắng. Mọi người đều là cánh tay đắc lực mà tiên đế để lại cho trẫm, trẫm chỉ có trọng dụng, chắc chắn lần tuần doanh này sẽ không sinh ra hiềm khích gì. Nhưng có một chuyện quan trọng, muốn giao cho các vị tướng quân đi làm.
- Thỉnh bệ hạ phân phó, mạt tướng bất tài, vạn chết không từ.
Chu Hi quỳ một chân trên đất, khấu chào theo quân lễ.
- Vạn chết không từ.
Mấy tướng lĩnh còn lại cũng dồn dập quỳ xuống đất, cao giọng khấu lễ.