Vệ Trung Toàn nghi hoặc không rõ, lại lật thêm vài tờ, lần này đúng là có thể xem hiểu một chút.
Nhưng đồng thời, một tia mong đợi cuối cùng trong lòng cũng thả xuống.
Cái gọi là phương pháp luyện binh này có thể có hiệu quả sao? Binh sĩ ra trận giết địch, cần nhất chính là vũ khí để chém giết và kỹ năng chiến đấu... Những phương pháp xếp hàng này chẳng khác nào mấy trò trẻ con cả, căn bản không thể vận dụng trên chiến trường.
Chẳng lẽ, binh sĩ mỗi ngày đều chỉ cần đứng thẳng ở trên giáo trường thì sẽ đạt được hiệu quả luyện binh? Trên chiến trường là cuộc chiến sinh tử, kẻ địch sẽ so tư thế đẹp mắt với ngươi sao?
Hoang đường! Vô căn cứ!
Vệ Trung Toàn vô cùng thất vọng. Vốn tưởng rằng bệ hạ đã nhiều lần khiến cho mọi người kinh hỉ thì lần này cũng sẽ như vậy, sẽ mang đến một phương pháp luyện binh cao minh. Bây giờ xem ra, kỳ vọng lớn bao nhiêu thì thất vọng liền lớn bấy nhiêu. Chung quy cũng vì tuổi của Bệ hạ vẫn còn quá trẻ, dù cho có thần tiên giúp đỡ, có phong phạm của một hiền quân, thế nhưng ở phương diện quân đội vẫn là một chữ cũng không biết.
Dương Mộc hoàn toàn không biết những suy nghĩ trong lòng Vệ Trung Toàn. Trong lòng hắn đang nghĩ tới, một sự vật mới muốn được mọi người đón nhận thì tuyệt đối không phải là một quá trình đơn giản. Đặc biệt là loại chuyện liên quan đến quân sự quốc gia, khó khăn nhất định sẽ không giống bình thường.
Thế nhưng, hắn vẫn đánh giá thấp quyết tâm chống lại của Vệ Trung Toàn. Không tới mấy phút sau, cuốn sách nhỏ đã được đưa trả lại một cách nguyên dạng.
- Ái khanh nhanh như vậy đã xem xong?
Dương Mộc vô cùng kinh ngạc.
Vệ Trung Toàn nhìn trái phải xung quanh, chần chờ một chút rồi nói:
- Lão thần cả gan, khẩn cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh..
- Cái gì? Ái khanh sao lại nói như vậy?
Dương Mộc cau mày. Không nghĩ tới Đại tướng quân mà hắn kỳ vọng nhất lại là người thứ nhất phản đối, hơn nữa lại còn phủ định toàn bộ, một chút thương lượng cũng không.
Vệ Trung Toàn cắn răng, thấp giọng nói:
- Phương pháp mà Bệ hạ ghi lại, giống như là trò chơi của trẻ con, rất khó để làm việc lớn.
Dương Mộc kinh ngạc, như thế nào cũng không thể tin được.
Phải biết, đây là quá trình thực tiễn mà hầu như mỗi một thanh niên Trung Quốc đều thực hành qua. Đừng xem nó là phương pháp huấn luyện cho sinh viên, trên thực tế, sau khi quân nhân chuẩn bị tiến vào quân doanh đều trải qua huấn luyện như vậy. Đây là một phương pháp huấn luyện tiên tiến đã được rất nhiều quốc gia trên thế giới công nhận.
Thế nhưng đến trong miệng của Vệ Trung Toàn thì lại biến thành trò chơi của trẻ con, rất khó để làm được việc lớn.
Quân đội của các quốc gia trên thế giới đều cảm thấy oan ức, hàng vạn thanh niên sinh viên đã được huấn luyện qua cũng sẽ phẫn nộ. Thì ra mọi người đều đã bị lừa, chỉ vì cái thứ trò chơi này mà phải chịu khổ hơn nửa tháng.
- Bệ hạ, người có thể suy nghĩ lại một chút hay không?
Vệ Trung Toàn thấy Dương Mộc sững sờ, liền cung kính hỏi.
- Ý của đại tướng quân trẫm đương nhiên hiểu. Chỉ là mọi người cũng chưa từng thử qua, sao lại có thể kết luận như vậy?
Dương Mộc hỏi.
- Lão thần đã luyện binh hơn hai mươi năm, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, phương pháp này nhất định không được.
Vệ Trung Toàn khẳng định chắc như đinh đóng cột. Quyết tâm của hắn cũng ngày càng kiên định, bất luận thế nào cũng phải nghĩ biện pháp ngăn cản trò khôi hài này.
- Thế nếu như trẫm kiên trì muốn thi hành?
Dương Mộc thử hỏi.
Kiên trì?
Vệ Trung Toàn ngạc nhiên, không nghĩ tới một vị Hoàng Đễ luôn dễ dàng khai thông lại trở nên kiên quyết như thế. Giống hệt như lần đầu ở trong triều, cao giọng kêu gọi chống đỡ cường địch.
- Bệ hạ nếu như thật phải kiên trì, thứ cho lão thần vô lễ.
- Khanh định làm gì?
- Lão thần không dám kháng chỉ, chỉ xin từ chức, đi túc trực bên linh cữu của tiên đế.
- Ái khanh, khanh... Ài!
Dương Mộc chỉ chỉ hắn, không biết nên nói là người bảo thủ, hay là trung thần đây. Cuối cùng chỉ thở dài một hơi.
- Bệ hạ, lời thật thì khó nghe, cho dù bệ hạ không muốn nghe nhưng lão thần cũng phải nói thêm vài câu. Chuyện quân đội của một nước là chuyện lớn không thể đùa giỡn. Nếu trong những năm đất nước thái bình, lão thần cũng có thể liều lĩnh theo bệ hạ. Nhưng bây giờ phía Bắc có Trịnh Quốc hùng mạnh, tất nhiên sẽ không cam lòng bị thất bại, một khi bọn họ khôi phục lại thì nhất định sẽ dẫn binh thảo phạt. Nếu như phổ biến phương pháp luyện binh mới vào lúc này, vạn nhất thất bại, sẽ làm liên lụy đến toàn bộ quốc gia và nhân dân. Mà không chỉ có lão thần nghĩ như vậy, các tướng quân còn lại nếu như biết tới phương pháp huấn luyện này chắc chắn cũng sẽ phản đối.
- Ái khanh nói có lý.
Dương Mộc gật đầu, lập tức chuyển đề tài:
- Trẫm hỏi khanh, Trịnh Quốc có mười vạn đại quân, nếu như thảo phạt đến đây, ba vạn binh sĩ gầy yếu của Thương Quốc ta làm sao để chống đỡ?
Vệ Trung Toàn lắc đầu:
- Coi như dùng lực lượng của cả nước cũng khó có thể chống đỡ. Có điều hiện tại Trịnh Quốc đang ác chiến với Thân Quốc, không cách nào tập trung, do đó không thể điều động toàn bộ mười vạn quân được.
- Thế thì được rồi? Ái khanh cũng đã nói, bây giờ Trịnh Quốc đang lo tấn công Thân Quốc, sẽ không rảnh bận tâm tới Thương quốc ta. Nếu như chúng ta cứ một mực chờ Trịnh Quốc phát binh, như vậy có an toàn không?
- Bệ hạ nói đúng, nhưng thần vẫn cảm thấy không thích hợp.
Vệ Trung Toàn vẫn là một bộ thẳng thắn cương nghị.
Dương Mộc cũng bất lực, hắn cũng không biết nên nói cái cho tốt. Xem bộ dáng trước mắt của Vệ Trung Toàn rất một loại người bên trong phim truyền hình, ví dụ như Cam Long, Từ Hi, Hồng vệ binh,... Đều là một bộ thiên sai, địa sai, ngươi sai, chỉ có ta là đúng. Nói cho dễ nghe một chút là lập trường kiên định, còn thật ra đây chính là người bảo thủ. Trong lịch sử cũng đã xuất hiện một thuật ngữ để hình dung loại người này, gọi là phái bảo thủ.
Điều này làm cho hắn nhớ tới thời kì cuối của nhà Mãn Thanh, lần đầu tiên quân đội kiểu mới của các cường quốc Tây Phương xuất hiện tại Trung Quốc, trên dưới cả nước đều cho rằng đây là kỳ kỹ dâm xảo, căn bản không thể lọt nổi mắt xanh. Thế nhưng sau khi trải qua mấy lần chiến bại, mới bắt đầu thừa nhận là do tài của mình không bằng người.
Điển hình nhất chính là Nghĩa Hoà Đoàn, còn tuyên bố cái gì mà Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, kiên quyết không sử dụng súng đạn và đại pháo, cuối cùng bị trấn áp đẫm máu, phần lớn nguyên nhân chính là sự bài xích đối với những điều mới. Dưới tình huống toàn quốc đang một mảnh hưởng ứng, nếu muốn lật đổ triều đình nhà Thanh trong một lần, dân tộc phải tự mình tìm cơ hội.
Mãi cho đến lúc chiến tranh Trung - Nhật xảy ra, triều đình mới bắt đầu tiếp thu phương pháp huấn luyện kiểu mới này. Thành lập "Tân quân", hoàn toàn áp dụng thể chế quân sự, phương thức huấn luyện, trang bị theo kiểu phương Tây. Tất cả đều giống như chế độ của Đức - Nhật, do người Đức làm giáo viên. Đây là nhánh quân đội chính quy có sức chiến đấu cuối cùng của nhà Thanh.
Lịch sử đã chứng minh, cái mới nếu muốn loại bỏ cái cũ, xưa nay đều không phải cứ nói suông là được, nhất định phải được nghiệm chứng mới có thể thuyết phục người khác.
Hắn lại không nghĩ tới điểm này. Dưới cái nhìn của hắn thì là thứ hợp tình hợp lý, nhưng đối với người của thế giới này lại giống như thiên nga trắng đi lạc giữa bầy vịt đen vậy, hoàn toàn không có tác dụng.
Nghĩ tới đây, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Trẫm có một biện pháp! Trong vòng mấy tháng tới Trịnh Quốc sẽ không có cách nào xâm chiếm chúng ta, không bằng nhân dịp này chọn lựa ra một phần binh sĩ huấn luyện theo phương pháp mới, binh sĩ còn lại thao luyện như cũ. Như thế nào?
- Cái này... Nếu bệ hạ vẫn giở tính trẻ con, lão thần sẽ nghe theo. Sau khi bàn bạc với các vị tướng quân, sẽ thi hành cụ thể... Có điều, lão thần cũng nói rõ, nếu như kiểu huấn luyện mới này không hiệu quả, một tháng sau sẽ phải dừng lại. Lúc đó người cũng không nên hành động theo cảm tính nữa.