Thật không ngờ rằng Từ Lạc gọi mình lại là vì chuyện này. Liễu Khinh Nhu lắc lắc eo mềm mại như rắn, đi tới trước mặt Từ Lạc, một tay đẩy hắn lên một gốc cây hoè già, dán thân mình vào giọng nói nhỏ nhẹ thì thầm:
- Đệ đệ tốt, ngươi thật sự... muốn tỷ tỷ sao?
- Muốn.
- Vậy... Ngươi có tài nguyên không?
Từ Lạc lắc đầu.
- Vậy thì... Ngươi có thể nuôi ta không?
Từ Lạc lắc đầu.
- Vậy thì... Ngươi có thể bảo hộ ta không?
Từ Lạc lắc đầu.
- Cho nên... đệ đệ tốt, ngươi cứ tiếp tục suy nghĩ đi, ha ha...
Liễu Khinh Nhu cực kỳ khiêu khích cọ xát bên tai Từ Lạc, lại hung hăng nhéo mông hắn một cái, sau đó xoay người, khoát tay:
- Đệ đệ tốt, chờ ngày nào đó tỷ tỷ vui vẻ, hoặc là tịch mịch... Nhớ tới tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định sẽ dạy cho ngươi chơi đủ nhiều...
- Ngươi, ngươi giỏi lắm...
Nhìn dáng người xinh đẹp của Liễu Khinh Nhu, Từ Lạc xoa cằm, cười hắc hắc:
- Thật sảng khoái!
Không biết vì sao, người như hắn trời sinh đã thích nữ nhân dâm đãng, càng khoe khoang càng thích, từ nhỏ hắn đã thích như vậy.
Ngược loại, loại nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên giống Sở Lăng Tuyệt, lực hấp dẫn rất bình thường, không phải không thích, chỉ là ham muốn chiếm giữ quá lớn.
Đương nhiên, Sở Lăng Tuyệt ý loạn tình mê, hắn vô cùng thích.
Vấn đề là, Mê Tình Cổ trong người Sở Lăng Tuyệt đã bị tiêu trừ sạch sẽ, cho dù mỗi ngày có vẻ mê loạn nhưng đó chỉ là biểu diễn vụng về, nhìn có vẻ không hài hòa, thậm chí còn có vẻ giả tạo. ...
Trở lại động phủ.
Lâm mỗ mỗ bước ra khỏi mật thất, vừa định nói chuyện, Từ Lạc lập tức ra hiệu cho nàng không nên lên tiếng, viết một hàng chữ lên tường:
- Nhìn xem khối ngọc bội này có pháp thuật nghe lén hay không?
Lâm mỗ mỗ gật đầu, cầm ngọc bội, sau khi tra xét mới nói:
- Chỉ có phù văn truy tung? Xác định không có biện pháp nghe thấy chúng ta nói chuyện?
- Yên tâm đi, chỉ có phù văn truy tung.
- Tiểu tử, ngọc bội này là ai giao cho ngươi, xem chừng là muốn khống chế hành tung của ngươi, phải cẩn thận.
- Không sao, ta có nắm chắc.
Từ Lạc dự định đi tắm, khi đi ngang qua thạch thất, hắn nhìn vào bên trong liền giật mình.
Sở Lăng Tuyệt đang ngồi trên giường, trên thân tỏa ra ánh sáng nhạt.
- Mỗ mỗ, tiên tử là tình huống gì?
- Đạo chủng!
Từ Lạc giật mình, nói:
- Nguyên thủy chi khí trong người tiên tử hóa thành đạo chủng rồi?
- Tạm thời vẫn chưa, nhưng cũng sắp!
Gương mặt Lâm mỗ mỗ giống như cây già nở hoa, mỉm cười vui vẻ, ánh mắt nhìn Sở Lăng Tuyệt đầy chờ mong:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay sẽ biết Tuyệt nhi sẽ dựng dục ra đạo chủng gì.
- Khí tức có chút quá tiên đạo, không biết có bị người ta phát hiện ra không?
Vừa dứt lời, quang hoa trên người Sở Lăng Tuyệt lưu chuyển giống như nước chảy, thiên biến vạn hóa, giống như đóa hoa sen thánh khiết nở rộ, phụ trợ khí chất thần thánh trên người Sở Lăng Tuyệt, càng khiến nàng giống như tiên nữ hạ phàm, Từ Lạc trợn mắt há hốc mồm.
- Ông trời ơi, việc này... việc này...
Lâm mỗ mỗ vô cùng rung động, đôi mắt đục ngầu càng tỏa ra hào quang sáng ngời, ánh mắt vẫn mang theo thần thái không dám tin.
- Trời ơi, sẽ không phải là Liên Hoa đạo chủng chứ? Khí tức thánh khiết không tì vết kia... Chẳng lẽ... Là Vô Hà Ngọc Liên trong truyền thuyết?
Nơi đây.
Sở Lăng Tuyệt ngồi xếp bằng, thân mang một bộ áo trắng, tóc dài đen như mực rủ xuống, dung mạo tuyệt mỹ giống như thiên tiên, không có bất kỳ cảm xúc gì, nàng hơi nhắm mắt, giống như đang ngủ, thần thái tường hòa bình tĩnh
Chỉ có trên thân xuất hiện đóa hoa sen thánh khiết tỏa ra hào quang trắng noãn đang nở rộ, cánh hoa như ngọc, hoàn mỹ không một tì vết, tự nhiên mà thành, lộ ra tiên khí.
Từ Lạc từ trước tới nay chưa từng gặp qua thiên tiên, hắn thậm chí hoài nghi cổ kim thiên hạ có người phi thăng thành tiên hay không.
Nhưng mà.
Vào lúc này, nhìn qua Sở Lăng Tuyệt trước mắt tràn ngập tiên khí, thánh khiết không tì vết, nội tâm của hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, nếu thật sự có Cửu Thiên tiên tử, nghĩ đến, chính là nàng.
Không biết qua bao lâu.
Khi Vô Hà tiên khí dần dần tán đi, quang hoa cũng ảm đạm, cho đến khi biến mất, Sở Lăng Tuyệt chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt đẹp giống như như lưu ly và thanh tịnh không gì sánh được.
- Tiên nhi!
Lâm mỗ mỗ kích động không thôi, ngay cả âm thanh cũng run rẩy, liền vội vàng đi tới, hỏi thăm:
- Đó là. . . Đó là. . . Liên Hoa đạo chủng?
Có lẽ không nghĩ tới Từ Lạc cũng ở nơi đây, thời điểm Sở Lăng Tuyệt trông thấy hắn, gương mặt xinh đẹp hơi mất tự nhiên, lộ ra ba phần thẹn thùng, còn có bảy phần xấu hổ, tranh thủ thời gian tránh đi ánh mắt cực nóng của Từ Lạc, gật gật đầu.
- Trời ạ! Vậy mà là Liên Hoa đạo chủng, cái kia. . .
Lâm mỗ mỗ cố nén rung động trong lòng, nín thở:
- Vừa rồi lão thân thấy khí tức thánh khiết không tì vết trên người ngươi, chẳng lẽ. . . Là. . . là. . . . . . Vô Hà Liên Hoa?