Chương 50: Người cầm đèn
Điều duy nhất biết là tòa mộ thần bí này được Huyền Thủy lão gia, Khô Mộc lão gia, Bắc Khôn lão gia ba vị trưởng lão ngoại môn cùng phát hiện ra.
Cách một khoảng thời gian, ba vị trưởng lão đều sẽ dẫn theo môn nhân của mình đi tới tòa đại mộ này, lưu lại hai vị môn nhân ở bên ngoài cầm đèn, những người khác đi vào hộ đạo.
Liễu Khinh Nhu nghe những môn nhân khác nói, bên trong đại mộ có tài nguyên gọi là Trọc Diệp Tử, mỗi lần ba vị lão gia đều thu hoạch được chút ít.
- Những Trọc Diệp Tử kia rốt cuộc là thứ gì?
- Không rõ lắm, nghe lão gia nói là một loại Thái Âm Quỳ Diệp, cực kỳ hiếm thấy!
- Vậy thứ này thật sự có thể trợ giúp mở linh khiếu sao?
Liễu Khinh Nhu liếc mắt nhìn hắn, cười nhạo một tiếng, nói:
- Chờ đi, nếu lần này lão gia thu hoạch được nhiều, ngươi cũng sẽ có một mảnh lá cây, đến lúc đó thử xem sẽ biết Trọc Diệp Tử thần kỳ cỡ nào!
- Vậy thì tốt quá...
Từ Lạc có chút mong đợi.
Từ sau khi tiến vào cảnh giới Hóa Khí, hắn vẫn luôn muốn mở ra một ít linh khiếu, để tu luyện một ít pháp môn thân thể.
Bây giờ thủ đoạn hộ đạo của hắn chỉ có mười Âm Quỷ trận kỳ trong tay, quá đơn giản.
Còn Âm Lôi xiềng xích, ngay cả Âm Linh cũng không đối phó được, càng đừng nói đến những tu sĩ khác.
Nếu tế luyện thêm pháp khí khác, hình như không cần thiết, thứ này chỉ cần chủ công một hai món là được, nhiều hơn cũng không có tác dụng gì.
Pháp môn nhục thân không giống.
Thứ này càng nhiều càng tốt.
Chỉ cần học được cả đời được lợi.
Vừa có thể công phạt, vừa có thể hộ thể, ra tay nhanh chuẩn hung ác, càng không cần bấm động pháp quyết gì cả.
Ví dụ như Từ Lạc đi vào trong thất khiếu của mình để trồng âm hồn, luyện ra sát hỏa, cũng không cần sợ âm hồn chui vào khiếu huyệt.
Nếu mở ra nhiều linh khiếu hơn, có thể tế luyện ra càng nhiều sát hỏa, thử nghĩ xem ngày sau nếu tế luyện ra một thân sát hỏa thì sẽ cường đại tới cỡ nào.
Lúc trước.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Từ Lạc, tới nơi này xem thử có chuyện gì, nguy hiểm hay không, có thể uy hiếp đến mạng nhỏ hay không.
Nếu như nguy hiểm thì trực tiếp quay về thế giới tận thế.
Hiện tại, nếu biết bên trong đại mộ có Thái Âm Quỳ Diệp trợ giúp mở linh khiếu, hắn tự nhiên sẽ tính toán tốt.
Huống chi, trên đỉnh đại mộ còn có một cây Quỷ Hồn Phiên mà hắn nằm mơ cũng muốn có được.
- Nhu tỷ, nếu ta không nhìn lầm, thứ kia là Quỷ Hồn Phiên đúng không?
- A?
Liễu Khinh Nhu kinh ngạc nhìn thoáng qua Từ Lạc:
- Ngươi biết nó là Quỷ Hồn Phiên sao?
- Ha ha, chưa nếm thử thịt heo, chẳng lẽ còn chưa nhìn thấy heo chạy sao?
Trước kia quả thật Từ Lạc chưa từng thấy Quỷ Hồn Phiên, đây là lần đầu tiên, nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Quỷ Hồn Phiên.
Thứ này chính là pháp khí chiêu bài của Ma đạo, là chí bảo mà vô số tu sĩ Ma đạo tha thiết ước mơ.
Thiên hạ từ xưa đến nay, cho dù là Ma Quân trấn áp một thời đại hay lão tổ ma đạo bá đạo một thời.
Thử hỏi ai không có một cây Quỷ Hồn Phiên?
Chẳng phải dựa vào một Quỷ Hồn Phiên giết hai đạo tiên ma thây chất thành núi, quấy tu hành giới long trời lở đất.
Đáng tiếc!
Luyện chế thứ này quá khó khăn.
Cần vạn nhân cốt tôi luyện cán xương, vạn người huyết tế luyện phù trận, hồn vạn người tẩy luyện trường phiên.
Đây chỉ là vật liệu luyện chế mà thôi, có thể luyện thành công hay không là chuyện khác, cho dù luyện thành cũng cần vô số âm hồn ấm áp.
Nhưng một khi Quỷ Hồn Phiên thành hình, Thần cản giết thần, Phật ngăn giết Phật.
- Một cây Quỷ Hồn Phiên cắm trên đại mộ như vậy, vì sao ba trưởng lão không lấy?
- Ngươi cho rằng ba vị lão gia không muốn sao? Nói cho ngươi biết, bọn họ nằm mơ cũng muốn có được Quỷ Hồn Phiên kia, thế nhưng khí tức hung sát trên núi quá mức đáng sợ, Pháp Thân của ba vị lão gia căn bản gánh không nổi. Ta nghe lão gia nói, trước kia có bảy vị lão gia biết đến đại mộ này, trong đó bốn vị lão gia thấy được Quỷ Hồn Phiên, cũng muốn đi lên cướp lấy, kết quả không đến ba bước, nổ tung thành bụi bặm!
- Thì ra là vậy.
- Nhưng mà Quỷ Hồn Phiên sớm muộn sẽ rơi vào trong tay ba vị lão gia, nguồn gốc hung sát nằm ngay bên trong đại mộ, chỉ cần tìm được nguồn gốc hung sát, phá nó đi, sẽ có cơ hội leo lên đỉnh núi chiếm lấy Quỷ Hồn Phiên.
- Thật sao...
Từ Lạc ngẩng đầu nhìn Quỷ Hồn Phiên trên đỉnh núi, cứ nhìn như vậy, sau đó lại nhìn về phía cửa hang dưới chân núi, trong lòng thầm cân nhắc, phải tìm cơ hội lẻn vào trong đại mộ, trước tiên xem có xảy ra chuyện gì hay không.
Lúc này.
Hai người xách theo đèn từ trong sơn động chạy ra.
Hai người nhìn qua đều có bộ dạng yếu ớt, đèn trong tay chỉ còn lại ánh sáng nhàn nhạt.
Liễu Khinh Nhu vội vàng đi tới, đỡ bọn họ.
Thấy vậy, Từ Lạc giơ cao ngọn đèn trong tay, hai người tiến vào màn sáng mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, không chút do dự, ăn vào một viên đan dược, lập tức khôi phục.