- Hừ!
Lý lão đầu thoải mái cười một tiếng, hoàn toàn không thấy vẻ nhu nhược ngày xưa:
- Hôm nay, lão phu đã tới thì vốn đã không định sống sót rời đi!
Cuộc chiến đấu hết sức căng thẳng.
Từ Lạc tưởng Lý lão đầu am hiểu sâu Cẩu Đạo, một mực giấu tài đến nay. Nhưng sự thật chứng minh hắn suy nghĩ nhiều rồi. Lý lão đầu Nhi không sống chó, đúng là tu vi Dưỡng Khí tầng bốn.
- Trần Hồng Phi! Thằng ranh con nhà ngươi! Đi chết đi!
Lý lão đầu lấy ra một tấm phù lục màu đen đỏ đập về phía Trần Hồng Phi.
Rắc!
Một Âm Lôi hắc ám có uy lực mạnh mẽ đánh lên trên thân Trần Hồng Phi, người sáng suốt nhìn là biết, đây là Đoạt Mệnh Âm Sát Lôi Phù, uy lực không tầm thường. Một khi tu sĩ cảnh giới Dưỡng Khí bị sét đánh trúng, nhẹ thì da tróc thịt bong, nặng thì xương cốt nát thành bột.
Điều khiến cho người ta ngạc nhiên là Trần Hồng Phi không tránh không né, cố chống đỡ Âm Lôi này lại không bị tổn thương lông tóc gì. Bộ áo trắng trên thân hắn phát ra ánh sáng chói mắt, bao phủ cơ thể hắn.
- Bản công tử có pháp y hộ thể! Chỉ là Âm Sát Lôi Phù làm sao có thể làm gì được ta!
- Ngươi!
Lý lão đầu quá sợ hãi, trong ánh mắt đầy sự tuyệt vọng. Hắn vốn cho rằng mình táng gia bại sản mua được một Âm Sát Lôi Phù, cho dù không giết chết được Trần Hồng Phi, chí ít cũng có thể khiến cho người này bị tàn phế. Nào ngờ Trần Hồng Phi có pháp y hộ thể, Âm Sát Lôi Phù không thể tổn hại đến hắn.
- A... ta không cam tâm!
Bịch một tiếng.
Cơ thể của Lý lão đầu nổ tung mà chết.
Hắn không phải bị Trần Hồng Phi giết chết mà tự nổ chết. Có lẽ hắn biết một khi mình rơi vào trong tay Trần Hồng Phi, chờ đợi hắn chính là sống không bằng chết.
- Chết tốt lắm! Chết rất hay! Hừ! Lão già không biết điều, không biết kiếm đâu ra một Âm Sát Lôi Phù đã muốn dồn công tử vào chỗ chết. Thật sự khiến người ta cười chết đi mất được. Công tử có pháp y hộ thể, ngay cả cảnh giới Hóa Khí còn không thể tổn thương tới hắn đấy!
Hoàng Xảo Xảo vỗ tay và cười trên nỗi đau của người khác. Sau đó, nàng liếc mắt nhìn bốn người Từ Lạc phía sau, khinh bỉ nói:
- Mấy người các ngươi có nhìn thấy chưa? Đây chính là kết quả khi khiêu chiến công tử đấy. Hừ! Tạp dịch chính là tạp dịch. Phế vật chính là phế vật. Các ngươi nên thành thật ở bên ngoài rút hồn là được rồi. Nếu như các ngươi dám mạo phạm bề trên, mưu toan khiêu chiến công tử, vậy các ngươi sẽ chỉ có một con đường chết!
Nàng nhìn chằm chằm vào Từ Lạc, cười nói:
- Nhất là ngươi đấy, Từ Lạc. Ngươi ở Kim Hà Tông là tạp dịch, ở Xích Luyện Tông cũng là tạp dịch. Cả đời này, ngươi mãi mãi vẫn chỉ là tạp dịch. Đây chính là số phận của ngươi rồi! Ngươi đã không nghe ta, vậy đời này cũng khó có ngày nổi danh!
Trên đài cao, lão chấp sự quát lớn:
- Vị kế tiếp, tạp dịch Từ Lạc khiêu chiến đệ tử ngoại môn tam đẳng Trần Hồng Phi!
- Cái gì?
Giọng nói kia truyền đến, Hoàng Xảo Xảo còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nghĩ có thể có kẻ nào đó trùng tên. Cho đến khi Từ Lạc bước ra, nàng mới ý thức được người thứ hai khiêu chiến công tử nhà mình không phải ai khác mà chính là Từ Lạc!
- Từ Lạc, ngươi... Ngươi! Ngươi làm sao... Làm sao dám...
Có lẽ cảnh tượng này quá khó tin, khiến Hoàng Xảo Xảo khiếp sợ không biết làm sao.
Vèo...
Từ Lạc lao ra khỏi đám đông, cả người giống như một mũi tên bắn ra ngoài. Trần Hồng Phi vốn định gầm lên vài tiếng, cố gắng hành hạ Từ Lạc. Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cổ mát lạnh. Hắn cúi đầu xem, phát hiện có một bàn tay đã bóp lấy cổ mình từ lúc nào. Ngay sau đó, bịch một tiếng, đỉnh đầu tê dại, ý thức cũng bắt đầu hoảng hốt.
Chỉ thấy Từ Lạc dùng tay trái bóp lấy cổ hắn, nâng tay phải lên. Năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay phát ra pháp lực sôi trào mãnh liệt đánh một chưởng vào đỉnh đầu của Trần Hồng Phi.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bành!
Ầm!
Một hơi đánh liên tục năm chưởng.
Trần Hồng Phi thậm chí không kịp rên tiếng nào, đầu đã nở hoa, chỉ còn lại có một bộ thi thể không đầu đứng ở trên đài cao.
- Chết rồi... Công tử... Chết rồi?
Trong đám người.
Hoàng Xảo Xảo ăn mặc trang điểm lộng lẫy, khuôn mặt có mấy phần tư sắc xám ngắt lại, nhìn thi thể không đầu trên đài cao kia, cả người như bị sét đánh, cảm thấy thấy trời đất quay cuồng, thân thể lung lay, ngay cả đứng cũng không vững, ngồi bệt xuống đất.
- Sao... Từ Lạc... Sao có thể giết công tử...
- Không... Đây chắc chắn không phải sự thật!
Hoàng Xảo Xảo cảm thấy như trời sập.
Nàng gửi gắm hết hi vọng của mình lên người Trần Hồng Phi, còn mong chờ sau này có thể trở nên nổi bật nhờ hắn.
Bây giờ.
Trần Hồng Phi chết đi như vậy, Hoàng Xảo Xảo tiếp nhận thế nào được?
Trong sân.
Đám người kinh ngạc, trợn mắt há miệng nhìn quanh.
Đa phần tạp dịch khiêu chiến đệ tử ngoại môn đều có kết cục vô cùng thảm, rất ít có thể khiêu chiến thành công, mười người thì chín người là tạp dịch mấy chục năm.