Chương 36: Chương 36

Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Tín Dụng Tạp 30-08-2024 08:14:18

"Đúng thế, còn có em nữa!" Lý Tử Nhiên có chút ngại ngùng sờ gáy: "Bây giờ em cao hơn cả chị, em cũng có thể giúp đỡ chị." Trương Nhã Lệ mỉm cười nhìn em trai, ánh mắt hệt như lần đầu gặp Lý Lạc Phàm, trở nên sáng lấp lánh, chút sức sống nhàn nhạt quanh quẩn trên người cũng nồng đậm hơn, khiến cô ấy càng thêm có hơi người. Lý Lạc Phàm nhìn cô ấy, bỗng dừng bước chân lại. Đến cổng khu giải trí, Lý Tử Nhiên chạy đi mua vé, Lý Đại Hằng đi đến bên kia mua nước suối. Lý Lạc Phàm nhân đó kéo Trương Nhã Lệ đến một bên, nhỏ giọng hỏi: "Tôi vẫn chưa hỏi cô, nơi an táng cô ở đâu thế?" Trương Nhã Lệ lộ vẻ mặt nghi hoặc, cô ấy cẩn thận nhớ lại, nhưng đoạn ký ức liên quan đến điều này trong đầu chỉ là một mớ rỗng tuếch, cô hoàn toàn không nhớ mình được chôn ở nơi nào. "Tôi không biết." Trương Nhã Lệ ôm lấy đầu dùng sức lắc: "Ký ức của tôi bị đứt đoạn, sau khi rơi từ trên lầu xuống thì tôi đã mất đi ý thức, đợi khi tỉnh táo lại thì linh hồn đã rời khỏi thể xác. Tôi thấy bác sĩ cố hết sức cấp cứu tôi, tôi cũng thấy mẹ đứt hơi khàn giọng mà mắng tôi ngoài cửa, tôi không biết nên làm thế nào, cũng không biết phải đi đâu, chỉ đành đi loanh quanh trong vô định. Sau đó vào buổi tối gặp được mấy con quỷ ở bệnh viện, tôi nghĩ rằng ở chung với bọn họ nhất định sẽ an toàn, nên liền đi theo phía sau. Sau khi lang thang ở bên ngoài hai ngày, bọn họ bỗng nhiên có nhà, nhưng tôi vẫn không có nhà, nên tôi theo một bà lão đến nhà bà ấy làm khách, vừa hay ở khu nghĩa trang đó nghe được cô đang tuyển dụng đầu bếp, tôi nghĩ mình cũng không thể ở mãi nhà người khác, còn không bằng tìm một nơi làm việc còn có chỗ ở, thế nên tôi đến." Trương Nhã Lệ nói xong nhìn Lý Lạc Phàm vẫn đang trầm ngâm không nói, có chút bất an hỏi: "Sao thế?" Lý Lạc Phàm ngẩng đầu, vừa đúng lúc thấy hai cha con Lý Đại Hằng cầm theo đồ uống bỏng ngô xúc xích oden rồi còn những thứ đồ ăn vặt linh tinh khác đi đến, lời vừa miệng liền nuốt xuống. Lý Đại Hằng hưng phấn dào dạt cho Trương Nhã Lệ xem những thứ mình vừa mua, còn không quên khoe khoang: "Vừa nãy ba thấy các cô gái đều mua những thứ này, đoán rằng chắc con cũng sẽ thích, nên mỗi loại đều mua về." Trương Nhã Lệ nhìn đồ ăn vặt trong lòng Lý Đại Hằng, kiềm lòng không được mà liếm môi. Khi lên đại học bạn cùng phòng vẫn thường hay mua các loại đồ ăn vặt về, chỉ ngửi cái mùi thơm phức đó thôi cũng thấy thèm thuồng. Nhưng khác với bạn cùng phòng, cô ấy không có cha mẹ phụ giúp tiền học phí tiền sinh hoạt, tất cả mọi chi tiêu đều do chính bản thân trang trải, cô ấy luyến tiếc dùng số tiền mà mình cực khổ kiếm ra mua những thứ mà đến no bụng cũng chẳng thể. Cô ấy vẫn luôn nghĩ, đợi sau này đi làm kiếm được nhiều rồi, cô ấy sẽ phung phí một lần vào ngày sinh nhật, mua những đồ ăn vật mà mình thèm muốn đã lâu, nhưng đáng tiếc, đến khi chết rồi cô ấy vẫn chưa kịp ăn. Bây giờ cha đã mua về cho cô ấy rồi, nhưng cô ấy lại không cách nào nếm được những món ngon này nữa. Nhưng có người mua cho cô ấy, cô vẫn rất vui vẻ, cô cố gắng ngửi mùi vị của xúc xích, mặc dù không ngửi ra mùi gì, nhưng vẫn híp mắt mỉm cười: "Thơm quá."