Chương 18: Chương 18

Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Tín Dụng Tạp 30-08-2024 08:14:19

Cô Vương trìu mến sờ sờ đầu cháu gái: "Bà sắp phải xuống Địa Phủ xếp hàng chờ đầu thai, sau này nếu gặp phải chuyện gì ô uế thì hãy đi tìm Lạc Phàm, con bé rất giỏi về phương diện này. Ngoài ra, cháu hãy lấy 100. 000 tệ từ số tiền bà để lại đưa cho Lạc Phàm, bà muốn nhìn cháu nhiều hơn sau khi chết, vì vậy bà chưa từng tới Địa Phủ báo danh, nếu không phải Lạc Phàm cứu bà khỏi tay lũ quỷ, thì e rằng bà đã sớm hồn phi phách tán, việc lần này của cháu cũng là do bà nhờ Lạc Phàm giúp đỡ. Mặc dù con bé nói bà chỉ cần dạy bù cho con bé thay tiền phí, nhưng chúng ta không thể làm vậy được, tiền cần trả nhất định phải trả. Hơn nữa, con bé này còn lại có bảy mươi tệ trong người, nếu con bé không lấy tiền, nó sẽ chết đói đầu đường xó chợ mất." Lý Lạc Phàm ở một bên giơ tay thu hồi phong ấn, sau đó hướng về phía một trong những con quỷ dán một cái, rồi lại dùng dây thừng trói con quỷ cuối cùng. Bốn con quỷ đã bị xử lý xong xuôi, Lý Lạc Phàm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cô lau mồ hôi trên đầu, cười xấu hổ với cô Vương: "Đừng cho em nhiều như vậy, cô giúp em học một năm, còn giúp em tìm nhiều danh sư như thế để dạy bù cho em, tiền học phí em phải trả còn hơn cả 100. 000 tệ ấy, cô làm vậy khách khí lắm." "Nhóm quỷ dạy bù cho em như bọn cô không nhận nhân dân tệ. Thế này đi, khi nào cô tới Địa Phủ, em cho cô 100. 000 thỏi vàng, còn cháu gái cô đưa cho em 100. 000 tiền mặt, hai chúng ta không ai thiệt thòi." Cô Vương vỗ vỗ mu bàn tay cháu gái, dứt khoát nói: "Quyết định vậy đi." Đùn đẩy lần nữa cũng không phải, hơn nữa cô thật sự thiếu tiền, cô khắc dấu lên cả bốn con quỷ, sau đó quay đầu hỏi cô Vương: "Trời sắp sáng rồi, em phải đưa bọn họ xuống Âm phủ xét xử, cô muốn đi cùng hay là đi một mình ạ?" "Cô đi cùng em vậy." Cô Vương quay sang nhìn Lý Hiểu Tĩnh, giơ tay lên sắp xếp lại mái tóc của cô ấy, có chút không cam lòng sờ sờ mặt cô ấy: "Lần này bà thật sự phải đi rồi, cháu không cần nhớ nhung bà. Nghe Lạc Phàm nói, một vị giáo viên như bà, cả đời này đã bồi dưỡng không ít nhân tài, có hào quang công đức trong người, xuống Địa Phủ sẽ không phải chịu ủy khuất, kiếp sau sẽ đầu thai trong một gia đình giàu sang." Lý Hiểu Tĩnh sờ sờ mu bàn tay bà nội, cổ họng nghẹn lại, muốn nói ra nhưng giọng nói như thể bị mắc kẹt, khiến cô ấy không nói nên lời. Cô Vương buông tay ra, mỉm cười hiền từ với cháu gái: "Chăm sóc bản thân cho tốt!" Lý Lạc Phàm ném ra một tờ giấy bùa, khi giấy bùa rơi xuống, cô biến mất cùng lúc với bốn con quỷ và cô Vương. Thấy vậy, Lý Hiểu Tĩnh vội vàng đuổi theo hai bước về phía trước, nhưng dưới chân đột nhiên có thứ gì đó quấy phá, khiến cô ấy trực tiếp ngã ra ngoài. Lý Hiểu Tĩnh đột nhiên mở mắt ra, bật ngồi dậy, cô ấy phát hiện giấc mơ đã kết thúc, cô ấy vẫn ở trong phòng dành cho khách của nhà Lý Lạc Phàm, bầu trời bên ngoài vừa mới hửng sáng, khóe mắt đọng lại giọt lệ. "Bà ơi!" Lý Hiểu Tĩnh chân trần chạy ra khỏi phòng, thấy phòng khách trống không, cô ấy lại chạy vào bếp. Trên bếp là một nồi bánh hấp nóng hổi và bên cạnh là món cháo kê thơm ngon. Lý Lạc Phàm cũng mở cửa đi ra khỏi phòng, rửa tay bẻ một cái bánh bao ra, trong đó có đầy sườn heo và đậu, hương vị yêu thích của Lý Hiểu Tĩnh.