Trương Nhã Lệ không có máy tính xách tay, tất nhiên kẻ nghèo nàn Lý Lạc Phàm cũng không có, hết cách cô chỉ đành cầu cứu Lý Hiểu Tĩnh. Lý Hiểu Tĩnh vừa tan lớp, ngay khi nghe điện thoại đã cười khẩy một tiếng: "Hôm qua cô vừa mới nói để em làm một ngày ba bộ đề thì em liền xin nghỉ." Lý Lạc Phàm vội vàng bào chữa cho mình: "Em thật sự có việc, hơn nữa cũng muốn nhờ cô Lý giúp đỡ."
"Nói đi, có chuyện gì?" Lý Hiểu Tĩnh nhìn đồng hồ: "Vừa hay sắp tan học rồi, hôm nay cô không có tiết tự học, hay là cô mua chút đồ ăn đến nhà em vừa ăn vừa nói?"
"Không cần, buổi tối cô cứ ăn bánh bao cô Vương hấp cho cô là được, không cần quan tâm em." Lý Lạc Phàm hít mùi thơm thoảng ra từ phòng bếp, quyết đoán từ chối lời đề nghị đến nhà của Lý Hiểu Tĩnh: "Khó khăn lắm mới đưa cô đi khỏi, em không muốn lại mời cô về nhà một xíu nào."
Lý Hiểu Tĩnh cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu: "Thế em nói chuyện gì?" Lý Lạc Phàm hì hì cười mấy tiếng: "Lần trước khi em đến nhà cô thấy cô có notebook và máy in, cô có thể in giúp em mấy bức ảnh không?"
"Được, chuyện của em cô còn có thể không đồng ý sao?" Lý Hiểu Tĩnh cam chịu: "Cô về nhà đợi em."
Cúp điện thoại, Lý Lạc Phàm xoa xoa đầu Trương Nhã Lệ: "Cô ở nhà đợi tôi, tôi đi rửa ảnh cho cô."
"Ừ!" Trương Nhã Lệ viết tên tài khoản email và mật mã của mình vào giấy đưa cho Lý Lạc Phàm, còn không quên dặn cô: "Nhớ chọn ảnh tôi mặc váy, rất xinh!"
"Được thôi!" Lý Lạc Phàm cười: "Tôi sẽ rửa thêm mấy tấm, trở về cô cứ chọn tấm đẹp nhất ấy."
Trương Nhã Lệ gật đầu, khi tiễn Lý Lạc Phàm đến cửa, cô ấy lại có chút do dự, vô cùng bất an hỏi: "Cha tôi, ông ấy liệu có muốn gặp tôi không?" Nhìn dòng người bên ngoài vội vã sải bước, Trương Nhã Lệ lộ ra nụ cười chua chát: "Đến cả người mẹ ruột thịt nuôi lớn tôi cũng không thích tôi như thế, tôi sợ rằng cha đối với tôi cũng không có bao nhiêu tình cảm gì." Lý Lạc Phàm chân thành nhìn cô ấy: "Dù ông ấy không thích cô thì thế nào, bây giờ không phải cô còn có chúng tôi sao?"
Lời của Lý Lạc Phàm khiến tâm trạng mất mát của Trương Nhã Lệ lại phấn khởi trở lại, đối với việc gặp mặt cha mình cũng không còn thấp thỏm bất an như vậy nữa.
Rời khỏi sân nhỏ, Lý Lạc Phàm suy nghĩ rồi vẫn nhấc máy gọi vào dãy số kia, sau vài tiếng bíp bíp bíp, một người đàn ông trung niên nhận điện thoại: "Alo, xin chào!"
"Là Lý Đại Hằng sao?" Tay Lý Lạc Phàm đút trong túi bất giác nắm lại thành quyền, trong lòng cũng thêm chút khẩn trương: "Cháu là bạn của Trương Nhã Lệ."
"Nhã Lệ..." Giọng nói người đàn ông dường như vô cùng kinh ngạc: "Là con gái tôi Lý Nhã Lệ sao? Con bé bây giờ đang ở đâu?"
"Là cô ấy, mẹ cô ấy đổi tên cho cô ấy là Trương Nhã Lệ." Lý Lạc Phàm không nói với ông ấy quá nhiều thông tin về Trương Nhã Lệ, chỉ trực tiếp hỏi: "Không biết chú hiện tại đang ở đâu? Nếu tiện Nhã Lệ muốn gặp chú một chút." "Được được, nhà chú vẫn ở khu Vọng Bắc thành phố Thành Tuyền." Nói đến đây Lý Đại Hằng đột nhiên khựng lại một lát, có chút nghi ngờ hỏi: "Tại sao con bé lại nhờ cháu gọi điện thoại? Con bé gặp khó khăn hay là có chuyện gì sao?"