- Người đâu?
Chúng Bộ Khoái đang nhìn tường không biết đuổi theo như thế nào, sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh, nghe được âm thanh này, mọi người như được đại xá, nghiêng đầu sang chỗ khác chỉ tường cao sau lưng, yếu ớt nói:
- Chạy...
- Chạy, vì cái gì mà không đuổi theo?
Nữ tử mặc phục sức Bộ Khoái, bên hông treo bội đao trừng đám Bộ Khoái một cái, nhẹ nhàng nhảy, mũi chân mượn lực hai lần đã nhảy lên đầu tường, đang muốn đuổi theo, Bộ Khoái phía dưới giật mình, vội vàng hô lớn:
- Thủ lĩnh, chờ một chút!
- Còn có chuyện gì?
Nữ Bộ Khoái quay đầu lại nhíu mày hỏi.
Một Bộ Khoái lập tức nói:
- Đối phương nhiều người, thủ lĩnh một người đi theo quá nguy hiểm, đợi lát nữa gọi thêm mấy huynh đệ, nhất định có thể bắt bọn hắn lại!
- Đúng vậy a, thủ lĩnh...
Tất cả mọi người hiển nhiên đều không nghĩ nữ Bộ Khoái sẽ đuổi theo, lúc này lại có một người đi lên trước, chỉ chỉ đám lưu manh còn nằm trên mặt đất kêu rên nói ra:
- Nên làm gì bọn này đây, có nên đưa bọn hắn đến Y Quán không?
Nữ tử kia nghiêng liếc liếc mấy người hán tử mặt sẹo một chút, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét không che giấu, lạnh lùng nói:
- Bọn họ cũng không phải thứ gì tốt, trước bắt lại giam giữ, đợi thẩm vấn rồi nói!
Chúng Bộ Khoái nghe vậy, sắc mặt tất cả đều không khổ xuống.
Ngày bình thường thấy việc ẩu đả bên đường này, tình tiết không nghiêm trọng thì chỉ phê bình giáo dục một hồi, chuyện ngày nào không phát sinh, nếu mỗi lần đều phải bắt tất cả vào nhà giam, vậy những Bộ Khoái như bọn hắn không phải bận bịu đến chết?
Bất quá, mặc dù trong nội tâm có không vui một vạn lần, cô nãi nãi đã ra lệnh, bọn họ vẫn trung thực chấp hành.
Tạm không nói đến thân phận Bộ Đầu của nàng, bọn họ vốn nên bị người ta quản hạt, ngay cả Tri Huyện Đại Nhân thấy nàng cũng phải khách khí, huống chi tiểu bộ khoái như bọn họ.
Ủ rũ đi đến trước mặt đám lưu manh còn nằm trên mặt đất rên la thống khổ, hung hăng đá một chân.
- Đứng dậy, cùng chúng ta về huyện nha!
Sự tình phát triển đến tốc độ chóng mặt, mặt thẹo và một đám lưu manh mộng bức, hoàn toàn đoán không được phương pháp phá án của những Bộ Khoái này.
Lần này rõ ràng bọn họ là người bị hại, có được không?
Mắt thấy những Bộ Khoái không chừa bất kỳ chỗ thương lượng nào, trong lòng bọn họ thống khỗ tựa như cảm giác ngậm bồ hòn làm ngọt a!
Ánh mắt u oán nhìn những Bộ Khoái, trong lòng phẫn uất không thôi, các ngươi lạm dụng chức quyền, phá án lung tung, các ngươi... Các ngươi bị mù a!
Một nhà hoan hỉ một nhà sầu, nhóm lưu manh ủ rũ bị mang đi, trong đám người vây xem vẫn không khỏi truyền đến từng đợt tiếng hô.
Hiển nhiên, những người này bình thường không thiếu bị bọn họ khi dễ.
- Lần này, tạm thời thả các ngươi một ngựa..."
" "
Nữ Bộ Khoái tư thế hiên ngang đứng trên đầu tường, liếc qua một hướng, thả người nhẹ nhàng nhảy xuống.
Một vị Bộ Khoái mặt mũi tràn đầy nịnh nọt chạy tới.
- Thủ lĩnh, tất cả người đều đã bị áp tải về nha môn...
Ngoài Phủ Thành, sạp trà bên đường.
Bị Liễu Như Ý nắm bả vai, bay tới bay lui trên vô số đầu tường, Lý Dịch rốt cục kiến thức được cái gì gọi là vượt nóc băng tường trong truyền thuyết, hắn hơi có chút sợ độ cao, lòng bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Thật vất vả mới ra khỏi thành, đứng một chỗ hơi bình phục tâm tình, thanh âm quen thuộc của đại hán họ Phương truyền tới.
- Cô gia, làm sao những lưu manh đó lại tìm tới ngươi?
Đến bây giờ, đại hán họ Phương còn đang rất hiếu kỳ chuyện này, bình thường, bị những lưu manh để mắt tới, hoặc có tiền, hoặc có sắc, hai thứ này...
Nếu như bên trong đám lưu manh có người vui thích chơi gay, chuyện phát sinh vừa rồi đã có lời giải thích.
Tuy cô gia không có tiền nhưng ngay cả đại hán họ Phương cũng không thể phủ nhận, trong mắt người có ham mê đặc thù, cô gia cũng thuộc về loại hình mỹ nhân khó gặp...
- Có gì kỳ quái, bọn họ muốn cướp tiền ta...
Lý Dịch liếc đại hán họ Phương một cái nói.
"Ha ha..."
Mấy người đại hán họ Phương nghe vậy đầu tiên sững sờ,
Sau đó chất phác cười rộ lên, trên mặt rõ ràng không có chút tin tưởng.
Lưu manh người ta cũng có nguyên tắc, nhiều người như vậy chặn trong hẻm nhỏ chỉ để đoạt mấy đồng tiền?
Bọn họ còn chưa từng gặp qua lưu manh rảnh rỗi như vậy.
Xem ra, quả nhiên vẫn vì nguyên nhân thứ hai!
Trong lòng đại hán họ Phương vô cùng xác định ý nghĩ của mình.
Lần này, ngay cả Liễu Như Ý cũng dùng một loại ánh mắt mang theo trào phúng nhìn Lý Dịch, tất cả mọi người lộ vẻ không tin để lòng tự trọng của Lý Dịch chịu đả kích rất lớn.
Liễu Như Ý cũng thôi đi, Lý Dịch cũng sớm đã quen, ngay cả mấy tên đại hán ngốc nghếch cũng dám xem thường mình, bản tài tử phất tay thì đã kiếm lời mười lượng bạc, các ngươi làm sao mà biết.
Móc thỏi bạc ra từ trong ngực, "Ba" một tiếng đặt lên bàn, không để ý đến ánh mắt chấn kinh của bọn người đại hán họ Phương, thảnh hơi hớp một ngụm trà.
Mười lượng bạc đối với mấy người ở đây mà nói, không thể nghi ngờ là một con số trên trời.
Nếu tiết tiết kiệm một chút, có thể để một nhà bọn hắn không lo ăn mặc trong vòng mấy năm, bọn họ vất vả nuôi ngựa một tháng, tiền công cũng chỉ chừng trăm đồng tiền, nén bạc trước mắt có giá trị gấp trăm lần tiền công bọn họ.
Trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Ý rốt cục xuất hiện dị sắc, ánh mắt lần nữa đặt trên thân Lý Dịch.
- Cô, cô gia... , bạc này, không phải ngươi trộm đó chứ?
Hồi lâu sau, đại hán họ Phương nuốt từng ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch hỏi.
Trừ nguyên nhân này, hắn căn bản không thể tin được Lý Dịch làm thế nào có được nhiều tiền trong thời gian rất ngắn như vậy.
- Thật là một tên nhà quê...
Lý Dịch khinh thường nhìn đại hán họ Phương, chỉ ống tranh trong tay, thản nhiên nói:
- Vừa rồi vẽ tranh chân dung cho người ta nên được lấy tiền công.
- Vẽ tranh?
Đại hán họ Phương vô cùng ngạc nhiên, một bức họa mười lượng bạc, thế này mà là vẽ tranh, rõ ràng là đoạt tiền!
Bọn hắn chỉ kiếm mấy đồng tiền đã mệt gần chết, người ta chỉ dùng một chút xíu thời gian đã kiếm lời mười lượng bạc, sau khi mọi người cảm thấy lòng chua xót, thời điểm ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dịch, ánh mắt đã phát sinh biến hóa to lớn.
Thật không hổ là người đọc sách, vẫn là cô gia lợi hại!
Đừng nói mười lượng bạc, chỉ cần cho bọn hắn một lượng nửa lượng, cuộc sông bên trong trại cũng tuyệt sẽ không gian khổ, thậm chí cách mấy ngày thì có thể ăn thịt cũng không phải nói chơi.
Tuy những người này chỉ là mãng hán, nhưng được nhiều mãng hán dùng ánh mắt sùng bái nhìn, trong nội tâm Lý Dịch vẫn có một chút đắc ý.
Thời điểm người đang đắc ý, cuối cùng sẽ bành trướng, nhìn ánh mắt sùng bái của mọi người, trong nội tâm Lý Dịch sảng khoái vô cùng, vung tay lên, vô cùng hào sảng nói:
- Trà hôm nay, ta mời!
Nước trà của đám người tổng cộng lại chỉ có năm văn tiền là cùng, Lý Dịch thu hồi bạc, sảng khoái vì dùng tiền riêng của chính mình trả, bỗng nhiên lòng có cảm giác, quay đầu, phát hiện Liễu Như Ý đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.