Chương 27: Trong Nhà Không Còn Lương Thực

Tiểu Thư Sinh Tiêu Dao

Vinh Tiểu Vinh 20-08-2020 08:34:26

Thời điểm nấu cơm chiều, số dầu vừng cắt xén trong Khất Xảo Tiết rốt cục phát huy được tác dụng. Ở cái thời đại ngoại trừ chưng cũng là nấu này, có thể ăn một miếng rau xào chính tông để Lý Dịch có thể cảm nhận được hạnh phúc của nhân sinh. Dùng rau diếp làm một đĩa rau tươi xào thật lớn, thêm một đĩa rau trộn, thật có một phong vị khác. Gà rừng đại hán cho sáng này Lý Dịch làm thành gà hầm nấm, tất cả nguyên liệu đều rất tươi, cộng thêm gà xé phay và một nồi súp nấm, hai mặn hai chay một canh, nếu ở đời sau thì nhìn có hơi keo kiệt, nhưng bây giờ lại để Lý Dịch cảm giác mình là nhà giàu mới nổi. Đối với sinh hoạt của rất nhiều người trong Liễu Diệp Trại mà nói, có lẽ ăn tết cũng không thịnh soạn như vậy đâu. - Tiểu Hoàn! Đợi đến khi súp nấm ra nồi, Lý Dịch nếm một chút, vị đạo không tệ, sau đó hướng ra cửa hô một tiếng. Thân ảnh tiểu nha hoàn như gió chạy vào, vội vàng hỏi. - Cô gia, có chuyện gì? - Chia mỗi món ra một phần đưa qua cho Phương đại thúc, khi nào ngươi quay lại thì chúng ta ăn cơm. Lý Dịch cởi bỏ tạp dề, một bên rửa tay một bên nói với Tiểu Hoàn. - Ta lập tức đi ngay! Ngửi được mùi thức ăn thơm phức, Tiểu Hoàn đã thèm không chịu nổi, nhanh chóng lấy hộp đựng thức ăn, rửa sạnh rồi cho đồ ăn vào trong. Lúc này, trong một căn nhà lụi bại, tiểu hài tử toàn thân vô cùng dơ bẩn trông mong nhìn đại hán họ Phương, hữu khí vô lực nói. - Cha, con đói... Bên cạnh, một phụ nhân mặc bố y thô sơ trìu mến sờ đầu hài tử nhà mình, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ. Đại hán trừng con chó đang đi khập khiễng trong viện, một cái Bánh ngô sau cùng trong nhà đã bị Đại Hắc ăn hết, không thể cướp về, lúc quay đầu, trên mặt hiện vẻ đắng chát, nhẹ nhàng nói. - Con nhịn chút nhé, chờ trời sáng cha nhận tiền công sẽ mua bánh bao chay cho con. Nghe được bánh bao chay, trong ánh mắt thằng nhóc bỗng nhiên xuất hiện một tia sắc thái khác thường, mãnh liệt gật đầu, nói. - Cha, con không đói bụng, con đi ra ngoài chơi! Nhìn hài tử tựa hồ như ngay lập tức tràn ngập sức sống, đại hán có chút xót xa. Đối với bọn họ, chỉ cần năm nào thu hoạch không tốt, một năm tiếp theo đều là dày vò. Cùng lúc đó, cu cậu đang mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài chơi nhìn thấy một bóng người đang đi tới thì dừng bước, sau đó đứng tại chỗ, thấp giọng hô. - Tiểu Hoàn tỷ. Đại hán quay đầu, nhìn thấy Tiểu Hoàn đang đứng trước cửa, vội vàng đi ra, hỏi. - Tiểu Hoàn, có phải tiểu thư bên kia có chuyện gì không? - Không phải. Tiểu Hoàn cười cười, thuận tay đưa hộp cơm trong tay qua, nói. - Cô gia bảo ta đưa tới. - Đây là cái gì? Đại hán hơi nghi hoặc mở nắp hộp, chỉ mở một chút, một mùi thơm nồng đậm đã bay ra ngoài. Tiểu hài tử đứng một bên ngửi được mùi vị này, bỗng nhiên hít hít lỗ mũi, khóe miệng chảy nước miếng, bụng lại kêu ô ô. Đại hán sững sờ một lúc sau, lập tức nói. - Không được, không được, Tiểu Hoàn, ngươi nhanh lên đem về... Đồ ăn đối với người sinh hoạt dưới đáy xã hội mà nói, vĩnh viễn là trọng yếu nhất, bởi vì chỉ có sinh tồn mới có thể làm ra những thứ khác. Trong nhà đại hán, bình thường chỉ ăn trấu cám trộn thêm mấy hạt gạo, một chút rau dại nữa thì đã có thể vượt qua mùa đông, mà trong hộp cơm này, có đồ ăn có thịt, vẻn vẹn mùi thơm đã để hắn chảy nước miếng, đây thật sự cực kỳ quý trọng đối với đại hán. Tiểu Hoàn không có tiếp hộp cơm, cười nói. - Phương đại thúc, ngài nhận đi, dù sao chúng ta cũng ăn không hết, cô gia vẫn đang chờ ta về nhà ăn cơm đây, Phương đại thúc, gặp lại! - Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn... Đại hán hô vài tiếng, thấy Tiểu Hoàn đã chạy mất. Chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, lúc quay đầu, nhìn thấy hài tử nhà mình đang đứng một bên, hai mắt tỏa sáng nhìn hộp cơm trong tay hắn, không ngừng nuốt nước miếng. "Ực." Tựa hồ cũng chịu không được mỹ thực dụ hoặc, đại hán cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Thằng con thấy thế muốn cười cũng không dám cười, mặt nghẹn đến đỏ bừng. - Thằng nhãi con... Đại hán nhẹ nhàng đạp một chân lên mông con mình, chửi một câu, đưa hộp cơm cho phụ nhân sau lưng, nói. - Đừng ăn hết một lần, tiết kiệm một chút, sáng mai ăn tiếp. Ngay tại thời điểm một nhà đại hán họ Phương đang ngồi quanh bàn đối mặt với mỹ thực chưa bao giờ được nếm qua, thèm sắp nuốt luôn cả đầu lưỡi, Lý Dịch cũng đang ngồi trước bàn cơm, đối diện có hai đạo ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn. - Hôm nay là ngày lễ gì à? Hồi lâu sau, Liễu Như Nghi mở miệng trước. - Không phải. Lý Dịch lắc đầu đáp. - Không phải lễ lộc gì mà sao đồ ăn phong phú như thế? Vẻ nghi hoặc trong mắt Liễu Như Nghi càng sâu. - Bởi vì... Tùy hứng? Lý Dịch thực sự không biết trả lời vấn đề này thế nào. Không phải nhiều hơn một món xào, một món rau trộn à, ta nói vì ta có trách nhiệm, dạy tốt cho đám nhóc học tốt nên được khao, được không? Lý do này thật giống như không có bao nhiêu sức thuyết phục, bởi vì hắn đã vài ngày không có cho đám nhóc lên lớp. Trong lòng thở dài một hơi, xem ra nhất định phải nhanh đề cao mức sống trong nhà mới được, ngày lễ ngày tết mới có thể ăn được một miếng thịt, hắn thật sự không thể chịu đựng nổi! Kẹp một khối thịt Cẩm Kê bỏ vào miệng, nhai một hồi không khỏi gật đầu, trong lòng hài lòng cùng cực. Không hổ là động vật quốc gia bảo hộ, mùi vị không phải gà mái Ngô Thị nuôi trong nhà có thể so sánh. Liễu Như Ý liếc hắn một cái, không nói gì, dù sao hiện tại đồ ăn mỗi ngày ăn cơm quả thực một trời một vực cùng trước đó, khách quan mà nói, đối với ngọn nguồn của những thức ăn này, nàng thật không quá quan tâm. Về phần trong nhà Ngô Thị lại mất mấy con gà, đâu có một chút quan hệ gì đến mình. Trước mặt có thêm hai món trước giờ chưa từng nếm qua, ngửi mùi cũng không tệ lắm... Rất nhanh, lực chú ý của Liễu Như Ý đã chuyển dời đến đồ ăn trên bàn. - Đúng rồi, trong nhà không còn lương thực nữa. Cơm nước xong xuôi, Tiểu Hoàn theo lẽ thường thu dọn tàn cục, lúc Liễu Như Nghi chuẩn bị đi ra ngoài, Lý Dịch thuận miệng nói một câu. Cửa vẫn truyền đến tiếng bước chân đi đều đặn, sau đó có âm thanh vang lại. - Như Ý, trời sáng xuống núi một chuyến mua chút lương thực. - Xuống núi? Lý Dịch nghe vậy, hai mắt bỗng nhiên sáng lên. Liễu sơn thuộc về Khánh An phủ - Cảnh Quốc, sau khi xuống núi, dọc theo quan đạo đi mấy canh giờ sẽ đến Phủ Thành. Lý Dịch ở trên núi thời gian không ngắn, tuy trong túi có chừng trăm văn nhưng căn bản không xài được trên đây, hắn đã sớm muốn mở mang kiến thức thế giới phồn hoa dưới núi, cảm thụ sinh hoạt xa hoa thời cổ một chút, xem nó đến cùng có dạng gì...