Phủ An Khánh, phía Tây Nam Cảnh Quốc, từng làm Thủ Đô Cảnh Quốc, Phủ Thành cực kỳ phồn hoa, là đô thành lớn thứ hai Cảnh Quốc.
Lúc này, trên quan đạo thông đến Thành Tây phủ An Khánh, vài thớt tuấn mã màu lông tỏa sáng, hình thể tráng kiện chạy như bay đến, nữ tử mặc trang phục màu trắng kéo dây cương, con ngựa bị đau phát ra một tiếng hí dài, giơ móng ngựa lên cao, dừng lại cách cổng thành một đoạn.
"Xuy!"
Mấy đạo thanh âm lần lượt truyền đến, mấy vị hán tử dáng người cường tráng thuần thục tung người xuống ngựa, móng ngựa hỗn loạn giẫm trên mặt đất, bụi đất mù mịt.
- Cô gia, đến Phủ Thành rồi!
Đại hán họ Phương nắm lấy cánh tay Lý Dịch, nhảy từ trên ngựa xuống.
Lý Dịch ngẩng đầu nhìn thành tường cao mấy trượng, hai bên kéo dài không thấy cuối cùng, không khỏi cảm thấy hai chân như nhũn ra, trước mắt mê muội.
"Ọe!"
Vịn một gốc cây liễu bên cạnh nôn một hồi, loại cảm giác cực độ khó chịu mới thoáng biến mất đi một chút.
Dĩ nhiên, hắn không phải vì nhìn thấy thành tường cao mười mấy mét nên sinh ra một loại kính nể mà dùng loại hành vi này để biểu thị rung động trong lòng.
Đối với một người cho đến bây giờ chưa cưỡi ngựa, bị cưỡng ép leo lên lưng ngựa, sau đó đi hơn mười dặm đường núi xóc nảy, giờ phút này còn có thể đứng, đã nói tố chất thân thể Lý Dịch rất tốt.
Lần thứ nhất đi Phủ Thành cũng không có hoàn mỹ như Lý Dịch tưởng tượng, chưa vào cửa thành, cả người hắn đã có cảm giác hư thoát.
- Cô gia, thân thể ngươi quá yếu, cần hảo hảo luyện thêm mới được!
Đại hán họ Phương nhìn Lý Dịch đang khó chịu, nhịn không được nói.
Mới cưỡi ngựa một hồi đã nôn thành dạng này, cô gia mới này cái gì cũng tốt, chỉ là thân thể quá yếu, có chút không giống nam nhân.
Lý Dịch hung hăng trừng đại hán một cái, cũng lười nói chuyện với hắn, quay đầu, ánh mắt bắt đầu chăm chút nhìn toà thành thị phồn hoa trước mặt.
Người đi đường ra vào cổng thành nối liền không dứt, hàng hóa xe ngựa xen lẫn bên trong, nhìn hơi chen chúc nhưng ngay ngắn trật tự, đưa mắt nhìn vào trong cửa thành, người người nhốn nháo, hai bên đường phố bày đầy quán nhỏ, đứng bên ngoài cửa thành còn có thể nghe được tiếng người ta chào hàng, Lý Dịch theo bọn người Liễu Như Ý dắt ngựa đi vào cổng thành, bản thân rốt cục cảm nhận được sự phồn hoa tòa thành này.
Đường đi dưới chân đều được từ từng khối đá xanh ngay ngắn lót, kiến trúc hai bên đường phố có mái hiên cuốn lên, điêu lan họa phượng, tràn đầy nét cổ xưa, người người mặc đồ cổ trang đi qua bên cạnh để Lý Dịch lại một lần nữa cảm nhận được vị trí hắn hiện tại là một thế giới như thế nào.
Ngựa đại hán họ Phương dắt không phải tài sản của Liễu Diệp Trại, Cảnh Quốc vốn mười phần thiếu ngữa, thiếu đến mức cần nhờ nước khác nhập khẩu vào mới có thể thỏa mãn nhu cầu bình thường, trên thị trường, một con ngựa có giá cả khoảng bảy tám mươi lượng bạc, một lượng bạc tương đương một ngàn đồng tiền, Lý Dịch đánh giá đại khái vật giá thời đại này một chút, một đồng tiền tương đương với 5 tệ hậu thế, tính như vậy, một con ngựa đổi thành NDT cũng là một con số thiên văn.
Nếu như mỗi nhà Liễu Diệp Trại đều có một con ngựa thì bình thường cũng không cần ăn uống khổ sở như thế, mức độ sinh hoạt bình quân tuyệt đối hơn khá, bước vào giai cấp trung lưu.
Dạng này vừa ứng với một câu châm ngôn, cưỡi tuấn mã không nhất định là vương tử, còn có thể là người chăn ngựa!
Không sai, chăn ngựa là một trong các nghề của đại hán họ Phương, là nghề phụ của một bộ phận người Liễu Diệp Trại.
Bậc cha chú những người này phần lớn có xuất thân sơn tặc, có huyết thống sơn tặc thuần chủng, sơn tặc không chăn ngựa giỏi thì không phải một sơn tặc hợp cách, cũng may mắn, bọn họ đều kế thừa sự ưu tú này của bậc cha chú, tuy nhìn qua từng người đều là những hán tử cẩu thả, nhưng thuật chăm ngựa rất phi thường, dùng kỹ năng này kiếm chút thu nhập cũng có thể trợ cấp thêm một phần.
Bất quá, từ xưa đến nay, đại bộ phận người bán sức lao động đều chỉ có thể miễn cưỡng ấm no, xã hội phong kiến bóc lột rất nghiêm trọng tiền công của bọn họ.
Cũng chỉ có thể bảo chứng một nhà già trẻ trong nhà không đến mức chết đói mà thôi.
Mỗi tháng, bọn người đại hán họ Phương sẽ mang theo những con ngựa này xuống núi tiếp nhận kiểm tra một lần, thuận tiện lĩnh tiền công tháng trước.
Lúc đi đường, Lý Dịch có hỏi qua hắn, tiền công chăn ngựa mỗi tháng là 100 đồng tiền, tiền công thật sự thấp đến đáng thương, cũng chỉ mua được mấy cân gạo thôi, mà hàng năm chỉ có bốn tháng chăn ngựa, mấy trăm đồng tiền này, bọn họ sẽ dùng để chống đỡ một năm ròng rã.
Trong lúc đang thất thần trong những dòng suy nghĩ, bọn người đại hán họ Phương dắt ngựa đi hết, trong chớp mắt, Liễu Như Ý cũng biến mất không thấy, chỉ còn lại có một mình hắn.
Điều này khiến nội tâm Lý Dịch không hiểu, bọn họ không sợ mình thừa cơ chạy mất à?
Nghĩ đến lão đầu tử bệnh thần kinh muốn bắt mình khi mới xuyên qua, nhà trước kia là không thể quay về, lại sờ túi tiền, Lý Dịch đột nhiên cảm giác được sống ở Liễu Diệp Trại cũng rất tốt.
Tốn bốn đồng tiền mua hai cái bánh bao, cắn một cái, da mỏng, nhân bánh nhiều, ăn xong hai cái bánh bao, cảm giác đói bụng nhất thời không còn sót lại chút gì.
Trong lòng Lý Dịch không khỏi cảm thán, trước kia ở bên ngoài mua bánh bao, cắn một cái đều không nhìn thấy nhân bánh, đám gian thương trong mắt chỉ có tiền kia, tiết kiếm nhân được chút nào hay chút đó mà, so ra thì người thời cổ thành thật hơn nhiều.
Một trăm hai mươi tám đồng tiền đã tiêu hết bốn đồng, nguyên bản Lý Dịch còn muốn dựa vào chút tiền hảo hảo tiêu sái sài, nhưng hiện thực quá tàn khốc, đi dạo trên đường một vòng, Lý Dịch phát hiện mình tựa hồ chỉ có thể... Ăn bánh bao.
Vô luận ở hiện đại hay xuyên về cổ đại đều là một tên nghèo rớt mồng tơi, điều này khiến trong lòng Lý Dịch có một loại cảm giác chua xót.
Nhìn thấy sự phồng hoa ở phủ An Khánh, trong nội tâm Lý Dịch đã hạ quyết tâm, sau khi trở về sẽ lập tức cân nhắc phương pháp kiếm tiền.
Người hiện đại có kiêu ngạo của người hiện đại, huống chi trong đầu hắn mang một thứ có thể xưng máy gian lận nghịch thiên, nếu còn trải qua sinh hoạt khó khăn, thật quá mất mặt nhân sĩ xuyên việt rồi.
Trong quá trình tản bộ, thuận tiện mua một vài hạt giống rau xanh ven đường, ngẫu nhiên nhìn thấy bên cạnh trong quán có bán nguyên liệu làm hồ lô ngào đường nên cũng mua mấy cân.
Hôm trước còn giữ một ít đường trắng, thật lâu rồi chưa ăn hồ lô ngào đường nên hắn định làm một chút.
Cho dù ở toàn bộ Cảnh Quốc, phủ An Khánh cũng được xem như thành thị phồn hoa đỉnh cấp, câu lan ngõa xá, tửu lâu kỹ viện san sát nối tiếp nhau, đáng tiếc, Lý Dịch chỉ có thể đi dạo trước cửa những địa phương này.
Tản bộ một vòng, đi hơi mệt, dứt khoát tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Ở một góc đường ít người qua lại cách Lý Dịch không xa trưng bày một bàn, một ghế dựa, trên bàn có bút mực giấy nghiên, còn một vài ống giấy, một thư sinh trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế, trong tay cầm một quyển sách đóng chỉ, nhìn nhập thần.
Đầu năm nay, người đọc sách thiếu tiền dùng, bày bán tranh, bán chữ tại đầu đường là một việc rất phổ biến, trong lòng Lý Dịch đang nghĩ đến việc có nên bắt chước một chút hay không, bỗng nhiên có một hán tử mặc bố y thô sơ từ đằng xa chạy tới, chạy đến trước mặt thư sinh kia, thở hồng hộc nói mấy câu liền rời đi.
Sau khi hán tử rời đi, sắc mặt thư sinh lập tức trở nên có chút lo lắng và khẩn trương, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Dịch đứng dưới cây bên cạnh, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, bước nhanh đi tới.