Thập Niên 80 Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang
Tiểu Bàn Cam16-09-2024 06:40:34
Cũng may thu nhập của hợp đồng trước mắt không thấp, nhưng ăn chia tương đối lớn, thu nhập từ quảng cáo này tới tay cũng được chín ngàn, đủ để cô sống mấy tháng, lúc này còn đi tìm một công ty mới qua tay rất phiền phức, chi bằng cứ để cho bọn họ xử lý, cô cũng không cần phải bận lòng.
"Không cần, hợp đồng sắp hết hạn, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian, cũng không cần cả ngày lảng vảng trước mặt ông Uông, tôi yên ắng một thời gian, hy vọng ông ta có thể bình tĩnh nhìn nhận vấn đề." Cửa thang máy mở ra, Phàn Kỳ đi ra ngoài.
Lời nói của Phàn Kỳ khi lọt vào tai của người đại diện, anh ta tự động giải thích là cô muốn lợi dụng thật tốt khoảng thời gian này để qua lại với thiếu gia Phùng, đến lúc đó quan hệ của cô với thiếu gia Phùng đã vững chắc, thời gian trôi qua vài tháng hoặc thậm chí nửa năm, cũng tính là đã cho Uông Thiếu Dương ba phần mặt mũi, coi như cho cả hai bên bậc thang bước xuống.
"Phàn Kỳ, cô làm như vậy thật thông minh." Người đại diện đi theo Phàn Kỳ ra cửa: "Trưa rồi, cùng ăn cơm nhé?"
"Buổi chiều tôi còn có chút việc, không rảnh."
Nghe Phàn Kỳ nói như vậy, trong lòng người đại diện có chút không vui, nhưng ai bảo cô vừa kéo quảng cáo, hơn nữa có thể đoán được tương lai cô sẽ còn đi lên, mình quả thật không nên đắc tội với cô, anh ta vô cùng khách sáo: " Được, quay quảng cáo tôi sẽ cùng đi với cô."
"Ok."
Sau khi tạm biệt người đại diện, Phàn Kỳ ngồi xe lửa đến trung tâm, đã hơn một giờ chiều, cô tìm quán ăn ăn một bát mì hoành thánh, vừa ăn vừa nhớ lại radio phát thanh nghe được sáng nay, từ đoạn thu âm phân tích xem vị Liêu Kế Khánh này đang quan tâm đến những vấn đề gì? Sau đó, lấy cuốn sổ ghi chép từ trong túi ra, nhìn vào những ghi chú của ngày hôm qua, lật sang một trang trống, ghi lại một số điểm chính, trông giống như vấn đề của gà mờ, lại phải cắt vào điểm đau của ngành nghề hiện tại. Cô phải nắm bắt cơ hội này.
Phàn Kỳ nhìn kỹ các vấn đề được liệt kê, bỏ cuốn sổ vào túi xách, đến công ty môi giới Diệu Hoa sớm hơn mười phút.
Lễ tân của Diệu Hoa hiển nhiên đã được dặn dò, mặt mày vui vẻ nghênh đón cô, dẫn cô đến khu nghỉ ngơi: "Cô Phàn, ông Liêu đang ở sảnh giao dịch, cô đợi một chút."
"Là tôi đến sớm rồi." Phàn Kỳ ngồi xuống.
Ngay từ khi bước vào Phàn Kỳ đã phát hiện, từ khu vực nghỉ ngơi của công ty môi giới Diệu Hoa có thể nhìn thấy sảnh giao dịch.
Qua ô cửa kính nhìn xuống, sảnh giao dịch bên dưới thật là lớn, trong từng hàng ghế ngồi, đều có một giao dịch viên mặc vest đỏ, một tay cầm điện thoại, một tay gõ bàn phím, thỉnh thoảng còn làm động tác tay.
Khu vực giao dịch này lớn hơn nhiều so với khu vực giao dịch cô tham quan đời trước.
Ở đời trước về cơ bản đều là giao dịch trực tuyến, người môi giới cũng không giới hạn ở các sàn giao dịch thường trú, nơi này giảm bớt cũng chỉ còn hơn 200 chỗ ngồi, không lâu sau những chỗ ngồi này cũng mất, sảnh giao dịch hoàn toàn rút lui khỏi võ đài lịch sử. Còn hiện tại, nhà môi giới nào có nhiều ghế giao dịch hơn là biểu hiện của sức mạnh.
"Khu vực này và khu vực kia đều là trụ sở của công ty chúng tôi."
Nghe giọng nói, Phàn Kỳ quay đầu lại, thấy nhân viên tiếp tân đang khom người đặt cà phê lên bàn uống trà nhỏ: "Cô Phàn, cô cứ thoải mái thêm sữa và đường."