Thập Niên 80 Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang
Tiểu Bàn Cam16-09-2024 06:40:34
Phàn Kỳ và Hà Tú Mẫn đã thảo luận về vấn đề tính phổ biến mà những nhà đầu tư nhỏ lẻ gặp phải, Hà Tú Mẫn rất kinh ngạc: "Cô Phàn, cô nói cô chỉ vừa mới bắt đầu tìm hiểu cổ phiếu sao?"
Phàn Kỳ nghĩ bản thân sẽ thể hiện năng lực đầu cơ chứng khoán này trong tương lai không lâu, nhưng cũng phải có lý do cho việc này, cô nói: "Lúc trước vẫn luôn đọc báo chí, tìm hiểu tin tức thị trường chứng khoán."
"Chỉ đọc báo mà có thể nói ra nhiều như vậy, khả năng hiểu biết của cô cao thật đấy." Hà Tú Mẫn ấn dừng máy ghi âm và đứng lên nói: "Cảm ơn cô đã nhận phỏng vấn của tôi."
"Là tôi nên cảm ơn, nhưng khi lời được phỏng vấn phát ra, tôi nghĩ cái tên Phàn Kỳ, người chơi chứng khoán dự bị sẽ càng phù hợp với tôi hơn, cô thấy sao?"
"Có lý." Hà Tú Mẫn cười nói: "Nhưng, đoạn phỏng vấn này có thể phát hay không thì tôi phải xin chỉ thị cấp trên của tôi. Nên cô đừng cảm ơn tôi sớm."
"Nhưng cô đã giúp tôi một việc rồi, tôi vẫn rất biết ơn."
Cô ấy lấy ra giấy bút: "Có thể để lại phương thức liên lạc cho tôi không?"
Phàn Kỳ viết số điện thoại nhà của mình: "Buổi tối ở nhà, ban ngày thì chưa chắc có thể liên lạc được."
"Ok."
Phàn Kỳ tạm biệt cô Hà, bọn họ nói là hàng xóm, nhưng tòa nhà này có các lối vào thang máy ở phía đông nam tây bắc, Phàn Kỳ đi từ giao lộ phía tây, lối vào thang máy của cô Hà thì ở phía nam.
Về đến nhà, Phàn Kỳ tắm rửa, cô lấy những tờ rơi giới thiệu thu thập được tại sở giao dịch ngày hôm nay ra, sửa sang lại thông tin bên trong vào sổ ghi chép, bất kỳ là đoản tuyến hay là trung tuyến, đều là hiểu biết về thị trường, còn sách lược chỉ khác nhau mà thôi, tóm lại ổn định rồi lại chuẩn bị luôn không sai.
Tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, Phàn Kỳ nhận điện thoại, bên đối diện truyền đến giọng nói của người đại diện: "Không phải đi phục vụ sao? Sao lại đến công ty môi giới cổ phiếu rồi? Phàn Kỳ, đầu óc của cô có phải có vấn đề hay không? Cô sẽ không cho rằng những người đại diện cổ phiếu đó dễ nói chuyện như người đại diện chúng tôi chứ? Người đại diện cổ phiếu vương bài là khách quý của những người giàu. Với chút tiền ấy của cô đủ cho bọn họ gọi một chai rượu không?"
"Có việc gì không? Nếu không có việc thì tôi cúp đây."
"Từ từ, không phải cô liên hệ một nhà thương hiệu quần áo nào sao? Hôm nay WO tìm tôi, nói là muốn tìm cô chụp ảnh quảng cáo?"
"Chắc anh đã đẩy những người khác cho bọn họ? Người ta không cần sao?" Phàn Kỳ mang theo hàm ý châm chọc hỏi.
Đối phương bị nói trúng tim đen tức đến hộc máu: "Cô sẽ không cho rằng leo lên anh Phùng là có thể một bước lên trời chứ?"
Phàn Kỳ cười nhạo một tiếng: "Anh có phải đã mắc chứng mất trí nhớ khi còn quá trẻ hay không? Trên báo chí không phải chỉ toàn đăng tin nhảm thôi sao nói tôi không hứng thú với hào môn. Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc có muốn nhận quảng cáo hay không?"
Người đại diện này một mình dẫn dắt mười mấy nghệ sĩ 400 tệ, dẫn dắt nghệ sĩ tầng chót nhất, cũng không nhận được bao nhiêu hoa hồng, tiền lương mỗi tháng chỉ có ba bốn ngàn tệ, dù sao cũng chưa đến mức ăn đủ no dẫn đến đói chết.