Lúc này tiến hóa chưa xuất hiện sai lầm gì, Cao Bằng ở một bên giám sát toàn bộ quá trình.
Ông Lưu không thông qua sự cho phép của hắn đã trực tiếp cho Đại Tử phục dụng nhiều tài liệu khiến hắn có chút dở khóc dở cười.
Giống như lúc ăn cơm ở nhà, rõ ràng đã ăn no rồi nhưng vẫn hung hăng gắp thức ăn vào trong bát của mình, ăn thêm một chút, ăn nhiều một chút.
Ý định của hắn là tốt, điểm xuất phát cũng là tốt.
Coi như có lúc lòng tốt của bọn họ ngẫu nhiên lại gây ra chuyện xấu, thì cũng có lý do gì để trách cứ bọn họ chứ.
Cho nên. . .
Cao Bằng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu Đại Tử,
- Tham ăn! Về sau không được nhìn thấy cái gì thì ăn cái đó, hiểu không?
Một cái nồi đen từ trên trời giáng xuống.
Đại Tử mộng bức ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân, trong ánh mắt ẩn chứa đầy sự chấn kinh, phảng phất như đang nói ngươi thế nào lại thành dạng chủ nhân này, chuyện kia thì có quan hệ gì với ta chứ!
Sự tiến hóa của Đại Tử kéo dài hồi lâu mãi đến hơn mười một giờ khuya mới kết thúc. Lúc này độ dài thân thể của nó so với ban đầu đã tăng lên mấy chục centimet, hình thể nhìn qua thì có vẻ càng thêm cân xứng.
Giáp xác trên lưng cũng từ màu tím sậm biến thành màu tím nhạt, cẩn thận quan sát còn có thể thấy ở phần rìa bộ giáp có một chút lôi văn nhỏ bé. Hai chiếc râu trên đỉnh đầu giống như đã mất hết sức lực mà rủ xuống mặt đất.
【 Tên quái vật 】: Tử Bối Lôi Ngô
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 9
【 Phẩm chất quái vật 】: Tinh nhuệ
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Lôi / Hệ Độc
【 Nhu cầu tấn thăng phẩm chất hoàn mỹ 】: Ngân Diệp Thảo ép thành bụi phấn rồi pha với nước cho dùng liên tục một tuần, tinh hạch hệ Lôi của quái vật cấp Thủ Lĩnh.
Không chỉ phẩm chất tấn thăng đến tinh nhuệ mà thậm chí ngay cả chủng loại cũng thay đổi, thuộc tính cũng từ hai hệ độc, âm biến thành hai hệ lôi, độc.
Cuối cùng là cũng xong, mắt nhìn Đại Tử lười biếng nằm sấp trên mặt đất, trên thân còn bốc lên một chút khói trắng mờ mịt. Việc côn trùng không chảy mồ hôi là do trên người chúng có rất nhiều lỗ thoát khí, lỗ thoát khí này mở ra là có thể đem hơi nước trong cơ thể bốc hơi. Đây chính là phương thức chảy mồ hôi của bọn chúng.
Đại Tử nằm sấp trên mặt đất phảng phất như một bộ động cơ mạnh mẽ đang chầm chậm giải nhiệt, những cột hơi nước từ bên trong lỗ thoát khí thoát ra.
Giúp Đại Tử xong, còn có một con viên hầu hay ngẩn người cần chính mình vất vả tiếp.
Mở ra chiếc túi màu đen mình mang về, một cỗ lãnh ý toát ra từ trong đó, có thể trông thấy rất nhiều khối băng màu trắng chất đống trong túi. Có vài khối băng thậm chí đã hóa thành nước đọng tại dưới đáy túi.
Ở bên trên những khối băng này có đặt những bó lá Tùng được buộc chặt.
Bên ngoài lá Tùng hiện lên màu xám bạc, mỗi một lá đều dài hơn mười centimet, mặt ngoài hiện đầy điểm sáng nhỏ màu bạc, phảng phất như những ngôi sao trên trời.
Đây là Âm Tuyết Tùng, là do Tuyết Tùng trước đó biến dị mà thành, loại Tuyết Tùng này sống ở những nơi lạnh lẽo, tại Hoa Hạ thì chỉ có nóc nhà của thế giới Himalaya mới có được loại Tuyết Tùng này. Chỉ là sau này loại cây này được trồng phổ biến ở các nơi trên cả nước, sau đó liền trở nên bình thường.
Sau tai biến, Tuyết Tùng cũng biến dị theo đủ các hướng khác nhau, trong đó có một loại biến dị tương đối giá trị chính là Âm Tuyết Tùng. Lá của nó đối với quái vật hệ Băng, hệ âm, hệ Vong Linh, Hệ Hắc Ám đều là một loại đồ ăn có được giá trị dinh dưỡng rất cao.
Cao Bằng mua trọn vẹn mười lăm cân lá của Âm Tuyết Tùng, chỗ này cũng đủ cho A Ngốc ăn một tháng.
Bây giờ A Ngốc đã là phẩm chất hoàn mỹ, tiếp tục tiến hóa thì chính là phẩm chất sử thi trong truyền thuyết. Quái vật có phẩm chất sử thi Cao Bằng chưa bao giờ từng thấy, cũng chỉ ở trong sách cùng trên TV nghe nói qua.
Huống hồ trước mắt A Ngốc vừa mới tiến hóa xong, còn cần phải bổ sung dinh dưỡng một đoạn thời gian cùng với suy nghĩ thêm về việc tiến hóa lên phẩm chất sử thi.
Lấy ra nửa cân Âm Tuyết Tùng rồi bỏ vào bên trong một chậu thép đựng thức ăn của Đại Tử trước kia rồi đưa cho A Ngốc. A Ngốc quay đầu lại, ngọn lửa màu u lam sâu hốc mắt nhảy lên. Sau đó nó cúi đầu nhìn về phía lá m Tuyết Tùng, do dự một lát mới phản ứng được, duỗi ra hai ngón tay thô to kẹp lên mấy chiếc lá tùng rồi để vào trong miệng.
Hàm răng sắc bén nhai nuốt lá tùng, theo đó từng lớp sương mù màu đen bạc toát ra từ chúng rồi quanh quẩn bên trong xương sọ, nhìn qua thì giống như một con khô lâu đang hút thuốc phiện.
Sương mù sau đó bị linh hồn hỏa diễm hấp thu, khi hấp thu ngày càng nhiều thì hỏa diễm cũng càng sáng hơn. Linh hồn hỏa diễm giống như đang ở trong trạng thái hưng phấn mãnh liệt.
Lá tùng sau khi bị A Ngốc nhai nuốt xong thì những điểm sáng phân bố trên mặt lá cũng biến mất theo. Thứ còn lại chỉ là một đám cặn bã màu nâu xám khô quắt rơi xuống theo lỗ thủng ở dưới hàm của A Ngốc.
Nó cứng ngắc lặp đi lặp lại cùng một động tác, tiếp tục từ lấy ra từng đám lá Âm Tuyết Tùng từ trong chậu rồi nhai nuốt.
- Chờ một chút.
Cao Bằng nhìn nửa phút rồi ngăn lại động tác của nó. A Ngốc có chút ngẩn ngơ, quay đầu sang nhìn hắn.
Tiếp đó, Cao Bằng lấy ra một cái chổi rồi tiến lên quét dọn sạch sẽ đống cặn bã rơi trên mặt đất, sau đó lấy ra một cái thùng rác đặt ở phía dưới lỗ thủng ở hàm của A Ngốc.
- Được rồi, tiếp tục ăn đi.
Cao Bằng gật đầu.
A Ngốc tuân theo mệnh lệnh tiếp tục ăn, từng đám cặn bã tiếp tục rơi xuống từ trong lỗ thủng dưới hàm, chỉ là lần này nó không có rơi trên mặt đất, mà toàn bộ rơi vào trong thùng rác.
- Mình thật cơ trí!
Cao Bằng cảm thán vì sự cơ trí của mình.
Liếc nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã gần mười hai giờ rồi.
Duỗi lưng một cái, bây giờ vẫn còn sớm nên hắn sẽ đọc sách một lát rồi lại ngủ tiếp.
Vào ban đêm, ánh sáng của sao trời chiếu rọi vào từ bên ngoài cửa sổ, trong phòng có một người thiếu niên đang ôm cuốn sách mơ màng ngủ trên ghế salon. Cả người hắn được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ kia, làm cho gương mặt nam hài có vẻ càng thêm nhu hòa.
Đại Tử liếc nhìn hắn rồi đứng dậy tiến phòng ngủ, sau đó lôi ra chăn mền ở trên giường rồi phủ trên người Cao Bằng.
Về sau nó uể oải nằm rạp trên mặt đất bên cạnh Cao Bằng rồi không nhúc nhích.
A Ngốc đã ăn xong hết lá Âm Tuyết Tùng, ngón tay duỗi ra chạm vào đáy chậu thép làm phát ra những âm thanh giòn vang. Sau đó, nó nghi ngờ nghiêng đầu xem nhưng lại không thấy vật gì bên trong, nhưng hình như vẫn còn đang suy tư vì sao không có nên cứ duy trì tư thế nghiêng đầu như vậy.
Hỏa diễm trong hốc mắt nó dần dần trở nên bình thản lại, cuối cùng nhanh chóng thu nhỏ thành một điểm sáng màu lam nhạt phiêu phù ở chỗ sâu trong hốc mắt, lâm vào ngủ đông. . .
Hôm sau, Cao Bằng đi bộ tới trường học.
Khác với quang cảnh khắp nơi có thể thấy được Ngự thú ở trên đường, trong trường học không có ngự thú. Bởi vì trên cơ bản, chúng không được phép mang đến trường học.
- Không đồng ý, tôi tuyệt đối không đồng ý! Sân trường là mảnh đất yên bình cuối cùng của bọn nhỏ, bây giờ làm sao có thể để những quái vật này đi vào trường học được!
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, vị hiệu trưởng mặc chiếc màu xám đang dựa vào lí lẽ để biện luận.
Trước bàn làm việc của hắn có đứng một người, đó là cục trưởng cục giáo dục thành phố Trường An.
Vị cục trưởng dùng ánh mắt phức tạp nhìn người hiệu trưởng kia, không nhịn được cười khổ:
- Thầy à, chuyện này không phải em quyết định, đây là lệnh từ phía trên đưa ra từ mấy ngày trước, tất cả trường cao trung trên phạm vi toàn thế giới đều phải tuân thủ.
Hiệu trưởng Tam Trung là chủ nhiệm lớp trước kia, đối với hắn cũng rất chiếu cố, bằng không thì hắn cũng sẽ không đích thân đến đây thuyết phục.
Vị hiệu trưởng này cứ nhìn thẳng vào cục trưởng cục giáo dục như thế, thật lâu sau mới thở dài một hơi. Giờ khắc này hắn phảng phất như già nua thêm mười mấy tuổi.
- Tôi cũng không phải lão già ngoan cố không chịu thay đổi. Người bạn già trong nhà của tôi cũng có nuôi Ngự thú, mặc dù nhìn như sủng vật, nhưng tính nguy hiểm lại cao hơn nhiều so với sủng vật. Bọn họ chả lẽ không có cân nhắc qua tính uy hiếp ở trong đó sao?
- Phía trên có nói qua, phương pháp của bọn họ chính là ngăn cách sơ trung cùng cao trung. Sáng hôm nay trong thành phố cũng tổ chức hội nghị thảo luận về chuyện này, bọn họ quyết định làm cho Thất Trung cùng Tam trung sát nhập. Tam trung tiếp tục làm khu dạy học của cao trung, mà Thất Trung cũng sẽ trở thành khu dạy học của sơ trung, đồng thời lớp mười cũng di chuyển đến khu vực của Thất Trung. Bởi vì trên cơ bản chỉ có học sinh lớp mười hai mới đủ 18 tuổi.
- Như vậy cũng coi như là ngăn cản việc nhảy lớp.
Cục trưởng cục giáo dục cười lạnh.
- Ừ. . . Như vậy cũng tốt.
Ánh mắt hiệu trưởng Tam Trung đầy phức tạp.
- À, đồng thời sẽ có người của quân đội tới phụ trách dạy môn học mới.
Hiệu trưởng sợ hãi, mày nhíu lại, hắn ngửi được hương vị không giống nhau.
- Thế cục bây giờ đã khẩn trương đến loại trình độ này sao?
- Mặc dù bây giờ toàn nhân loại đều đang không ngừng phát triển khoa học kỹ thuật, cũng đang không ngừng bồi dưỡng Dục Thú Sư, nhưng mà tốc độ vẫn là. . . Quá chậm.
Ngữ khí của cục trưởng cục giáo dục đầy trầm trọng:
- Tại dã ngoại có vô số quái vật đang điên cuồng sinh sôi, chém giết, tốc độ tiến hóa phổ biến của bọn chúng vượt qua các ngự thú ở các thành phố lớn. Nếu cứ thế mãi, sẽ có một ngày khoa học kỹ thuật của chúng ta không cách nào tạo thành uy hiếp đối với bọn chúng, khi đó mới thật sự là đã chậm. Nếu đặt ở thời đại hòa bình thì bọn chúng vẫn là trẻ con, nhưng nếu đặt ở thời kỳ chiến tranh cổ đại thì đã là người trưởng thành có thể đầu quân.
- Bảo vệ quốc gia không phải một câu nói suông trên miệng.
Cục trưởng cục giáo dục nghiêm túc nói, sau đó cười một tiếng:
- Nhưng mà, những chuyện này không cần nói cho bọn nhỏ, bây giờ thế cục ở tiền tuyến còn không đến mức khẩn trương quá. Con gái của em sau khi biết tin tức thì rất vui vẻ, nó còn tưởng rằng có thể mang ngự thú đến trường học chơi nữa.
- Ừ, sau đó tôi sẽ nói cho các thầy cô khác.
Hiệu trưởng gật đầu.. . .
Chương trình học của Cao trung rất nhẹ nhàng nên Cao Bằng đã sớm tự học xong chúng, bây giờ hắn đang tự học đến chương trình học của đại học, thậm chí còn có thời gian xem các loại sách vở ngoại khóa.
Đây cũng là nguyên nhân Mộ Dung Thu Diệp rất nhẹ nhàng đồng ý đối với việc xin phép nghỉ của Cao Bằng. Nói thật, nếu như bây giờ bảo Cao Bằng đi tham gia thi đại học thì cũng không có vấn đề gì.
Cao Bằng sở dĩ chỉ xếp thứ tư mà không phải thứ nhất là bởi vì thành tích thể dục của hắn chỉ vừa mới đạt tiêu chuẩn. . .
Tổng điểm của môn thể dục là 100 điểm, tại kỷ nguyên mới điểm của môn thể dục đã bị kéo đi lên. Liên minh chính phủ thế giới muốn những đứa trẻ ở thế kỷ mới phải phát triển toàn diện về đức trí thể mỹ, không chỉ là thành tích tốt mà thân thể cũng phải tốt!
Đi tới phòng học, trong nháy mắt Cao Bằng đã hấp dẫn ánh mắt mọi người. Hắn có chút không quen lắm với chuyện này, sau khi đến chỗ mình ngồi thì đem túi sách buông xuống.
Rất nhanh chủ nhiệm lớp đi đến phòng học để giám sát đám người tự học, nhưng nửa đường đột nhiên bị chủ nhiệm triệu tập.
Cô Mộ Dung vội vàng rời phòng học. Trông thấy cô giáo rời đi, phòng học vốn đang một mực yên tĩnh phảng phất đã được mở khóa, trong nháy mắt trở nên sôi trào.
Tiếng thảo luận, đùa giỡn líu ríu.
- Bạn học Cao Bằng.
Vị trí của Đàm Tiền Tiến ở ngay phía trước của Cao Bằng. Hắn xoay người lại rồi dùng cánh tay để lên trên bàn học của Cao Bằng,
- Nghe nói cậu đã thi đậu Dục Thú Sư trung cấp rồi?
- Ồ?
Cao Bằng kinh ngạc, hắn tại sao lại biết được.
- Cậu không biết sao? Cậu đã được đăng lên báo rồi, một vị Dục Thú Sư trung cấp trẻ tuổi nhất phá vỡ kỷ lục của hiệp hội Dục Thú Sư thành phố Trường An.
Trong mắt Đàm Tiền Tiến mang theo vẻ khâm phục.
- Hơn nữa Lý Tự Công cũng đã nói, mẹ của cậu ta hình như ở ngay tại hiện trường lúc đó. Sau khi trở về nói cho cậu ta biết những gì xảy ra ở đó, lại còn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mấy ngày nay điên cuồng buộc cậu ta học thuộc lòng các loại sách về Dục Thú Sư. Bây giờ cậu ta khó chịu thảm rồi!