Nghỉ ngơi một ngày!
Ngày hôm sau Cao Bằng thức dậy từ rất sớm rửa mặt đánh răng, sau đó gõ cửa nhà ông Lưu ở bên cạnh.
Cửa mở ra, ông Lưu thấy người gọi cửa là Cao Bằng thì lộ ra nụ cười thật tươi.
- Là tiểu Bằng sao, mới sáng sớm như vậy đã dậy rồi à.
- Ông Lưu, mới sáng sớm đã phải làm phiền ông rồi.
Cao Bằng ngượng ngùng nói.
- Cháu chuẩn bị tham gia thi Dục thú sư, không biết cụ thể là thời gian thi cần bao lâu cho nên muốn nhờ ông chăm lo cho Đại Tử mấy ngày. Ông cứ yên tâm, Đại Tử rất nghe lời nên tuyệt đối sẽ không chạy lung tung, cũng sẽ không kêu ầm ĩ. Nếu ông ngại nó ồn ào quá thì cháu có thể nhốt nó ở trong nhà, sau đó sẽ đưa chìa khóa cho ông, chỉ cần cho nó ăn ngày một lần là được rồi.
- Không cần phiền phức như vậy, cứ yên tâm đi đi, ông sẽ không để tiểu Ngô Công của cháu bị đói đâu.
Bác Lưu cam đoan nói.
Cao Bằng rất tin tưởng ông Lưu, nghe vậy thì chỉ gật đầu rồi rời đi.
Hắn không phát hiện ra việc từ khi Đại Tử bước vào nhà ông Lưu thì rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không thể tưởng tượng được.
Chờ sau khi Cao Bằng rời đi, ông Lưu do dự một lát mới lấy điện thoại rồi gọi tới một dãy số.
- Lão Khương, đúng rồi, là tôi đây! Trước hết ông đừng kích động, cháu ngoại của ông đã ký kết ngự thú rồi, là một con Tử Bối Hoàng Trảo Ngô...
- Phẩm chất hình như chỉ là phổ thông.
- Khuyên, tôi lấy tư cách gì mà khuyên chứ. Tính cách cái tên cháu ngoại này giống ông y đúc, ngoài mặt thì làm như không để ý chuyện gì, nhưng thực tế quật cường như một con trâu. Hơn nữa con Tử Bối Hoàng Trảo Ngô này cũng là đồ vật do con rể ông để lại cho thằng bé mà.
- Chuyện bên kia còn chưa giải quyết xong sao? Tôi nói rồi mà, những người không nghe lời thì giết toàn bộ đi, sau đó đổi một đám biết nghe lời hơn là được rồi. Trên thế giới này nhân tài là thứ không bao giờ thiếu.
Ông Lưu thoải mái nói chuyện giống như đang nói việc nhà, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta phải rợn tóc gáy.
- Ài! Thôi quên đi, ông có ý nghĩ của riêng mình. Tiểu Bằng vẫn an toàn nên ông cứ yên tâm đi, có tôi ở đây thì thằng bé sẽ không gặp nguy hiểm đâu.
Đầu bên kia điện thoại, trong văn phòng, rèm cửa đã được kéo ra để lộ một bóng lưng hùng tráng hướng mặt ra ngoài rồi đưa tay gác điện thoại qua một bên.
Mái tóc màu trắng mượt mà nổi bật trên bộ Hán phục màu đen, viền vàng, mặc dù nhìn qua thì tuổi hắn cũng không nhỏ nhưng thân hình lại cho người đối diện một cảm giác khủng bố như muốn bùng nổ. Chuyện này phảng phất giống như đang đối mặt một ngọn núi lửa bình tĩnh, nhưng lại có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Đưa tay ấn cái nút màu đỏ, một bóng người yểu điệu từ ngoài cửa đi vào, cung kính khom lưng.
- Chủ tịch.
Người này vẫn bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Chuyển cho những người thực nghiệm một thông điệp cuối cùng, tôi rất thưởng thức tài năng của bọn họ nên mới bỏ qua cho sự tùy hứng gì đó. Nhưng nó cũng không đại biểu rằng bọn họ có thể khiêu khích sự nhẫn nại cực hạn của tôi. Nếu không phải vì cái kia thì họ cũng không cần tồn tại, tôi chỉ cho bọn họ thời gian 5 tháng, không cần khiêu khích sự nhẫn nại của tôi nữa.
- Còn vấn đề của chi nhánh Thanh Hải bên kia, trong vòng 7 tháng tôi muốn tất cả đều phải giải quyết xong, đem những lời tôi nói chuyển cho Lý Dạ, nếu bọn họ xử lý không tốt thì thì tôi sẽ tự mình ra tay, hậu quả khi đó như thế nào bọn họ đều biết rồi. Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với bọn họ.
Nói xong thì hắn phất tay để cho thư ký đi ra ngoài.
Sau đó tiếp tục quay đầu nhìn về phía cửa sổ, sắc mặt buồn vui không lộ, chỉ là sâu trong ánh mắt mới có thể thấy vẻ từ ái thoáng qua.
Một năm, cần trong một năm đem tất cả các vấn đề giải quyết sạch sẽ, hắn đã lâu lắm rồi chưa thấy người thân duy nhất của mình trên đời này.
Trước khi các vấn đề được giải quyết xong hắn không dám đi tìm cháu ngoại của mình, bởi vì không có ký kết huyết khế liền đại biểu không có năng lực tự bảo vệ mình. Hắn không hy vọng cháu ngoại của mình xuất hiện chút khả năng ngoài ý muốn nào...
Địa điểm thi Dục thú sư là ở chi nhánh Dục thú sư thành phố Trường An nằm ở vùng ngoại thành,
ngồi xe tới đó cũng mất vài tiếng đồng hồ.
Lúc tới địa điểm thi đã gần giữa trưa, thời gian kiểm tra Dục thú sư là lúc 2 giờ chiều, chính là vì lo lắng các tuyển thủ tham gia kiểm tra đi tới đây mất không ít thời gian.
Vừa bước xuống xe liền thấy một kiến trúc to lớn hai màu trắng đen đan xen nhau ở giữa quảng trường, hai bên trồng một ít đại thụ. Ánh mặt trời chiếu xuống đều bị đại thụ che đi làm cho phía dưới tán cây là một mảnh râm mát.
Xuống xe nhìn trực tiếp mới thấy cái kiến trúc này to lớn đến đâu. Nó giống như một tòa núi nhỏ đan xen trên mặt đất, các thanh thép màu xanh xám lộ ra từ hai mặt bên, ở trước cửa lớn còn có một dãy bậc thang dài rộng.
Người đi đến đây không ít, trên quảng trường đứng đầy người, nhìn một chút đều chỉ thấy đầu người. Những cái bóng râm mát ở phía dưới tán cây đều đã bị người giành hết, một số người lót mông bằng giấy báo hoặc các thứ như túi nilon linh tinh.
- Không phải 2 giờ chiều mới kiểm tra sao, những người này đến sớm như vậy để làm gì?
Cao Bằng xoa xoa mồ hôi trán, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, liền phát hiện một chỗ trống cũng không tìm thấy.
Bỏ đi, Cao Bằng lắc lắc đầu nhìn đồng hồ, bây giờ mới có 12 giờ rưỡi. Hắn đang định tìm một quán ăn chút gì đó thì phía sau vang tới tiếng gọi.
- Cao Bằng.
Hình như là có người đang gọi chính mình.
Bình thường người bị gọi tên sẽ theo quán tính mà quay đầu lại, mà Cao Bằng không phải là người bình thường cho nên hắn cũng không quay đầu lại.
Bạn bè của hắn vốn rất ít, cha mẹ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ngoại cũng không biết đã đi đâu, bà ngoại cùng với ông bà nội đã qua đời vì bệnh trước thảm họa.
Cho nên người sau lưng chắc là không phải kêu hắn đâu, trên thế giới này những người có cùng tên rất là nhiều.
- Cao Bằng, đại học bá!
Người phía sau tiếp tục gọi.
Lúc này bước chân Cao Bằng dừng lại rồi nghi hoặc quay đầu, lần này thật giống như đang gọi mình?
Bởi vì kêu Cao Bằng là học bá thì hẳn chỉ có một mình hắn mà thôi.
Dưới tán cây cách đó không xa có một đám người đang ngồi cùng nhau, trong đó có một tên mập mạp rất hưng phấn mà phất tay với hắn, ở bên cạnh tên này còn đứng một bé gái mặc váy lụa đỏ. Hai người dưới tán cây kia làm hắn có chút quen mắt, suy nghĩ hắn rốt cục cũng nghĩ ra thân phận hai người, là Lý Hồng Đậu và Lý Tự Công.
À, thì ra là bạn học của mình mà.
Hai người này là bạn học chung lớp với hắn, cũng là chị em ruột. Lý Hồng Đậu là chị, đối xử với người khác hào phóng lễ độ, em trai Lý Tự Công như là một tên lảm nhảm.
- Chào chú, chào dì.
Cao Bằng gật đầu, sau đó cúi đầu chào hỏi với hai người đang đứng bên cạnh chị em họ.
- Anh bạn nhỏ, cháu một mình đi tới đây sao?
Ông Lý nhìn qua mới hơn 30 tuổi, mặc một bộ tây phục khéo léo, cười nói với Cao Bằng.
- Dạ.
Cao Bằng gật đầu.
- Cậu cũng tới coi kiểm tra Dục Thú Sư sao? Ha ha, chúng tôi đi cổ vũ cho mẹ kiểm tra Dục Thú Sư đấy, tuy rằng mẹ tôi thi ba lần vẫn chưa đậu nhưng tôi tin lần này mẹ tôi sẽ vượt qua được.
Lý Tự Công há mồm liền nói ra làm cho Lý Hồng Đậu đứng bên cạnh mặt mũi đen thui, giơ tay tát một phát vào đầu của Lý Tự Công.
Lý Tự Công quay đầu trợn mắt tức giận.
- Em nói chị bao nhiêu lần rồi, không được đánh vào đầu em nữa. Em nghi ngờ trí thông minh của em thấp là...
- Chẳng có liên quan gì với chị hết.
Lý Hồng Đậu lạnh lùng đáp lại.
- Không phải, tôi tới tham gia cuộc thi Dục Thú Sư.
Do dự một chút, Cao Bằng rốt cục cũng mở miệng.
- A?
Lý Tự Công ngây người.
Lý Hồng Đậu đứng bên cạnh hắn cũng sửng sốt đến ngây người, Lý phụ và Lý mẫu cũng không nhịn được phải đánh giá cẩn thận Cao Bằng một phen.
Lý phụ dừng một chút, cười sang sảng vỗ bả vai Cao Bằng.
- Tốt, rất không tồi! Người trẻ tuổi cần phải có chí khí mới được! Không giống tên nhóc vô liêm sỉ nhà chú, ngoại trừ ăn thì cũng chỉ biết ăn, lười giống như là một con heo.
Lý mẫu cũng mỉm cười nói.
- Chỉ sợ rằng cháu sẽ là người nhỏ tuổi nhất trong đám người đến thi Dục Thú Sư thôi, nói không chừng Dục Thú Sư trẻ tuổi nhất Trường An của chúng ta sẽ ra đời vào ngay hôm nay rồi.
- Dì quá khen rồi, cháu cũng chưa có nắm chắc, chỉ là đến thử vận may thôi.
Cao Bằng thành thật nói.
Lại nói chuyện phiếm trong chốc lát đã tới 1 giờ rưỡi, cửa lớn của chi nhánh Dục Thú Sư không biết đã mở ra từ khi nào.
Mấy người bảo vệ được trang bị vũ trang hạng nặng, trong tay cầm tấm thuẫn bảo vệ, tay phải cầm một cây côn dài đi ra duy trì trật tự.
Những người tham gia dự thi từ cửa chính bước vào, Cao Bằng lúc này mới phát hiện người tham gia cuộc thi này thực ra cũng không nhiều, rất nhiều người đứng ở bên ngoài, chắc đều là người thân đi theo cổ vũ.
- Đem thẻ chứng minh ra.
Người phụ nữ ăn mặc trang phục công tác màu xám cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nói ra.
Cao Bằng mang chứng minh lấy ra, đi theo dòng người tiến lên, đem thẻ chứng minh quẹt ở trên máy nhận dạng, đèn xanh sáng lên.
Ngẩng đầu đem thẻ chứng minh đưa lại cho Cao Bằng, khi nhìn thấy Cao Bằng còn trẻ như vậy thì cũng sửng sốt một chút, sau đó liền khôi phục bộ dạng bình thường, bình tĩnh nói.
- Người tiếp theo.
Men theo con đường đi về phía trước là một cái sảnh lớn, trong đó sắp xếp từng dãy bàn, phía trên bàn còn để giấy trắng, đáy lòng Cao Bằng lạnh ngắt, xem ra hơn phân nửa là sẽ thi viết.
Tìm đến chỗ ngồi của mình, ngồi chưa được bao lâu thì giám khảo cũng đi tới, để bình nước trong tay lên bàn giáo viên, hắng giọng nói.
- Lần thi này so với những lần trước sẽ hơi khác, lúc này chi nhánh Trường An chúng ta quyết định tổng hợp lý thuyết và thực hành.
Trung y chú trọng Vọng, Văn, Vấn, Thiết. Thi văn chính là dựa theo video đã ghi sẵn phát ra, mọi người đem thuộc tính, sở thích, nhược điểm của quái vật miêu tả ra, càng tỉ mỉ càng tốt. Một người Dục thú sư ưu tú cần ở trong thời gian ngắn quan sát được tập tính cùng đặc điểm của quái vật.
Cửa thứ nhất sẽ đào thải 90% người dự thi, nói cách khác là chỉ 50 người có thể vào vòng tiếp theo.
Thi thực hành rất đơn giản, tin chắc rằng mọi người cũng đã nghe qua, chi nhánh Dục Thú Sư của chúng ta sẽ cung cấp 50 con ngự thú cấp bình thường cho tuyển thủ, hơn nữa những tài liệu yêu cầu trong lúc thi đều được chi nhánh Dục Thú Sư này của chúng tôi cung cấp.
Nói xong, giám khảo nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng bóng.
- Chỉ cần trong thời gian quy định làm tăng lên phẩm chất của Ngự thú thì những tài liệu tiêu hao sẽ được hiệp hội chi trả, còn nếu không thể tăng phẩm chất lên thì, cứ bồi thường theo giá gốc thị trường là được. Tất nhiên là tiêu hao tài liệu cũng phải có mức độ, nếu vượt ra khỏi mức độ quy định thì cũng coi như thất bại.
- Thật khó.
Ngồi bên cạnh Cao Bằng là một tên béo, lúc này hắn đang lau mồ hôi không ngừng lẩm bẩm.
- Tôi đã tham gia 4 lần rồi, đây cũng là lần khó nhất.
Hắn quay đầu nhìn về phía Cao Bằng.
- Người anh em đừng nản chí, dù sao thì phí báo danh cũng không đắt, cùng lắm là tới thêm vài lần nữa thôi.