Sau khi xe bò chuyển động, Vương Tiểu Phượng nhịn không được chen ngồi cạnh cùng Nhạc Linh Chi, cố ý mở miệng hỏi nàng: "Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?"
Nhạc Linh Chi không muốn để ý tới nàng ta.
Một cô nương gia lớn lên ở cổ đại, dám lớn mật theo đuổi nam tử mình thích, dũng khí đáng khen, nói thật nàng cũng có chút bội phục.
Nhưng biết rõ thân phận của nàng, biết khuyết điểm của nàng, còn cố ý muốn cho nàng ngột ngạt, đây là vấn đề về nhân phẩm.
Tất cả mọi người trên xe bò nhìn Nhạc Linh Chi, Cố Tranh khó được chủ động mà nói với mọi người: "Nàng tên Nhạc Linh Chi."
Có một đại thẩm nói: "Tên rất dễ nghe, người cũng lớn lên xinh đẹp linh khí, đáng tiếc không được hoàn mỹ."
Bà ta không nói thêm gì nữa, nói tiếp sẽ bóc vết sẹo của người ta.
Nhưng mục đích của Vương Tiểu Phượng chính là muốn Nhạc Linh Chi khó xử, nàng ta tiếp lời nói: "Ai nha, ta thiếu chút nữa quên ngươi là một người câm, chỉ biết a a a, hỏi ngươi còn không bằng hỏi Cố Tranh ca ca."
Cố Tranh ẩn nhẫn không phát tác, bởi vì Nhạc Linh Chi cầm tay hắn, nói với hắn không cần để ý tới nàng ta.
Nhạc Linh Chi lựa chọn không để ý tới Vương Tiểu Phượng, nhưng không đại biểu nàng không biết giận, nàng lén lút lây ra bột ngứa lúc trước đã chế xong từ không gian, giấu ở trong ống tay áo.
Nếu Vương Tiểu Phượng lại nói lời khó nghe, nàng không ngại làm nàng ta ngứa một ngày một đêm.
Vương Tiểu Phượng nào biết chính mình sẽ gặp xui, nàng ta ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi một chút phản ứng cũng không có, ngay cả a cũng không a một cái, không phải là bị ta đoán đúng rồi chứ, ngươi không chỉ là người câm, còn bị điếc..."
Cố Tranh không thể nhịn được nữa, lạnh lùng mà liếc nàng ta một cái: "Câm miệng!"
Vương Tiểu Phượng không tiện nói thêm gì nữa.
Người trên xe bò đều đang nhìn nàng ta, suy đoán vì sao nàng ta muốn cản trở một người câm, trong mắt mấy đại thẩm hiện lên thần sắc hiểu rõ.
Vương Tiểu Phượng chột dạ cúi đầu, nàng ta cũng cảm thấy mình làm quá rõ ràng.
Bởi vì đường không bằng phẳng, lâu lâu xe bò xóc nảy một chút, Nhạc Linh Chi nhân cơ hội đè ở trên người Vương Tiểu Phượng, làm bột ngứa trong tay rơi vào trong cổ nàng ta.
Vương Tiểu Phượng hét lên: "Có phải ngươi có bệnh hay không! Thế này cũng ngồi không xong! Toàn thân bẩn như vậy, còn đè ở trên người ta!"
Cố Tranh nhanh chóng kéo Nhạc Linh Chi xem xét nàng: "Có đụng tới miệng vết thương không?"
Hắn có chút kỳ quái, lực độ xe bò xóc nảy cũng không phải vô cùng lớn, làm sao nàng ngồi không vững nhỉ?
Chẳng lẽ thật sự là quá yếu ớt rồi?
Cũng phải, rơi từ trên vách núi xuống, hôn mê lâu như vậy, còn chảy nhiều máu như vậy, lát nữa phải để đại phu ở hiệu thuốc xem cho nàng một chút.
Nhạc Linh Chi mỉm cười lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì, Cố Tranh phát hiện trong mắt nàng cất giấu một tia giảo hoạt.
Vương Tiểu Phượng mắng xong còn muốn mắng nữa, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Tranh, lời đến miệng lại rụt trở về.
Hiện tại nàng ta còn không muốn hoàn toàn xé rách mặt với Cố Tranh, nàng ta còn muốn gả cho Cố Tranh đó.
Vương Đại Sơn quay đầu lại nhìn muội muội một cái, đanh mặt mắng nàng ta: "Bên này rộng rãi ngươi không ngồi, sao phải chen chúc ngồi đó làm gì?"
Muội muội hắn ta có tâm tư gì, cả nhà bọn họ đều biết.
Trước kia không biết Cố Tranh đã đính hôn, người trong nhà cũng không phản đối nàng ta thích Cố Tranh, học thức tướng mạo của Cố Tranh, ở làng trên xóm dưới đều có thể đứng hàng đầu, nếu là thi đậu tú tài liền càng ghê hơn.
Nhưng thời gian gần đây, nhà Cố Tranh hay gặp xui xẻo, lại biết được hắn đã đính hôn, cha mẹ liền bắt đầu ngăn cản nàng ta không cho đến nhà Cố Tranh nữa, nhưng căn bản là nàng ta không nghe.
Ngay đêm qua, hắn ta còn thấy nàng ta trộm đến nhà Cố Tranh một chuyến.
Nếu nàng ta còn tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng truyền ra thanh danh xấu, đến lúc đó thì nhà chồng cũng không dễ tìm.
Vương Tiểu Phượng sợ ca ca nàng ta, ngoan ngoãn ngồi sang bên kia.