Tới buổi tối, quả nhiên lại có mấy thôn dân đưa hài tử đến cho Nhạc Linh Chi xem bệnh.
Cộng thêm đăng ký buổi trưa, tổng cộng có sáu tiểu hài tử.
Ngày hôm sau, Nhạc Linh Chi rời giường từ sớm, phối hợp dược liệu xong, đun một nồi nước thuốc nhỏ, thêm đường.
Sau đó căn cứ tình huống của mọi người, phân chia chén thuốc xong, tận mắt nhìn thấy bọn họ uống hết, sau đó lại để Cố Vũ không ngại phiền lụy, dặn đi dặn lại bọn họ những việc nên chú ý.
Ăn cơm trưa xong, Cố Minh lại mang theo Cố Vũ đi lên núi đào dược liệu.
Vào buổi chiều, có người đưa tin tới, nói cha Nhạc Linh Chi bị bệnh, sắp không xong, bảo nàng nhanh về nhà một chuyến, còn có thể gặp mặt lần cuối cùng.
Điều đầu tiên Nhạc Linh Chi nghĩ đến rằng có thể là Lưu thị lừa nàng trở về hay không?
Hôm trước cũng không nghe nói cha nàng bị bệnh, sao lại lập tức bệnh đến sắp không xong?
Điều thứ hai nàng nghĩ đến, có thể là Lưu thị ác độc sinh ra can đảm, dùng thuốc hạ độc cha nàng?
Nếu là tình huống thứ hai, cho dù như thế nào nàng cũng phải trở về một chuyến.
Cố Tranh đương nhiên là đi cùng nàng.
Trước tiên tìm được Cố Minh và Cố Vũ ở trên núi, gọi bọn họ nhanh về nhà.
Nhạc Linh Chi lo lắng đêm đó cũng không về được, đã phối hợp xong dược liệu cho ngày hôm sau, dặn dò Cố Vũ nấu theo phương thức của nàng, sau đó phân chia như nàng đã sắp xếp.
*
Trời sắp chạng vạng, Nhạc Linh Chi và Cố Tranh đã về thôn Linh Sơn.
Quả nhiên Lưu thị lừa Nhạc Linh Chi trở về.
Ngày đó sau khi ra khỏi nhà Cố Tranh, Nhạc nhị thúc hung hăng mắng bà ta: "Thật vô dụng, vậy mà bị lời của một tiểu nha đầu kiểm soát! Ngươi quên mất nó là người câm à? Mặc dù nó thật sự biết quan hệ của chúng ta, nó cũng không nói rõ, chúng ta hoàn toàn có thể cắn ngược lại bọn nó là vu khống!"
Lưu thị ngẫm lại, cũng thật hối hận.
Lúc này đây, bà ta nửa điểm cũng không sợ Nhạc Linh Chi sẽ nói ra cái gì.
Cha Nhạc Linh Chi Nhạc Thanh Sơn có bị bệnh, nhưng chỉ là phong hàn, có chút ho khan mà thôi.
Trong phòng có rất nhiều người vây quanh, tất cả đều là người của Nhạc gia.
Lưu thị một phen nước mũi một phen nước mắt mà khóc lóc kể lể.
"Mọi người đều tới bình luận phân xử, nhà của chúng ta còn nam đinh, cha của Linh Chi cũng chưa có chết, bảo bối lão gia tử để lại, dù thế nào cũng không tới phiên một đứa con gái đã gả đi kế thừa!"
Nhạc nhị thúc lập tức lên tiếng ủng hộ Lưu thị: "Khẳng định không tới phiên một đứa con gái đã gả kế thừa! Trừ phi trong nhà không còn ai!"
Lưu thị tiếp tục khóc lóc kể lể: "Nhưng hiện tại xà hàm thạch lão gia tử để lại, lại ở trong tay Linh Chi!"
Mọi người đều nhìn về phía Nhạc Linh Chi.
Lúc này Nhạc Linh Chi mới hiểu rõ mục đích Lưu thị lừa nàng về nhà.
Nàng kéo ống tay áo Cố Tranh một cái, Cố Tranh liền giải thích thay nàng: "Linh Chi nói rồi, xà hàm thạch là nàng tự mình nhặt được, cũng không phải gia gia nàng để lại cho nàng, việc này Nhạc tam thúc và Nhạc tứ thúc có thể làm chứng."
Nhạc tam thúc và Nhạc tứ thúc gật gật đầu: "Lúc ấy chúng ta cũng đã hỏi linh chi có phải đại bá gia để lại hay không, nhưng Linh Chi lắc đầu nói không phải, lúc ấy Cố Tranh cũng là giải thích như vậy."
Nhạc nhị thúc mắng hai đệ đệ: "Hai người các ngươi còn không biết xấu hổ à, khuỷu tay quẹo ra ngoài! Biết rõ là bọn họ bịa lời nói dối, lúc ấy cũng không vạch trần bọn họ!"
Nhạc tam thúc nói thầm: "Lúc ấy chúng ta cũng không biết xà hàm thạch đáng giá như vậy, vậy mà giá trị 500 lượng bạc."
Nhạc Linh Chi buồn cười trong lòng, trách không được đến giờ Lưu thị mới đến đoạt xà hàm thạch, thì ra là mới biết được giá quản sự tiệm thuốc đưa ra.
Lưu thị mời nhiều người như vậy vây quanh nàng, chỉ sợ là đã hứa cho bọn họ chỗ tốt, nếu nàng không giao cục đá ra, những người này hẳn là toàn bộ đều sẽ ngăn cản nàng không cho đi.
Nàng nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn: "A... A a?"
( Cha cũng không tin nữ nhi nói sao? )
Cố Tranh như thường lệ, làm phiên dịch cho nàng.