Chương 19. Ta đến đưa miếng lót giày

Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Lí Ngư Hoàn 25-10-2024 10:38:31

Vương Tiểu Phượng tới cạnh bàn ăn, đôi mắt nhìn thẳng tắp về phía Cố Tranh, đáng tiếc Cố Tranh đang cúi đầu ăn cơm. Nàng ta lại nhìn về phía thịt trên bàn, nuốt một chút nước miếng, có chút muốn ăn, nhưng không ai mở miệng kêu nàng ta ăn, nàng ta cũng ngượng ngùng tự mình ngồi xuống. Nông gia bình thường, có cơm ăn đã không tệ rồi, thịt là đồ xa xỉ, một tháng cũng không thấy được một lần. Tâm lý Vương Tiểu Phượng không cân bằng. Nàng ta biết nhà Cố Tranh nghèo đến không có gì để ăn, săn được con thỏ hay gà rừng ở trên núi cũng luyến tiếc ăn, không phải lấy ra đổi gạo thì là đổi tiền. Đêm nay lại xa xỉ như vậy, không cần phải nói là bởi vì người câm này. Vương Tiểu Phượng nhìn về phía Nhạc Linh Chi, trong mắt có địch ý rõ ràng, một người câm nhỏ, sao có thể xứng đôi với Cố Tranh ca ca? Nhạc Linh Chi không thể hiểu được, nàng không trêu chọc nàng ta gì, địch ý từ đâu ra? Vương Tiểu Phượng cũng chỉ nhìn Nhạc Linh Chi một cái, liền chuyển sang phía Cố Tranh, đưa miếng lót giày cho hắn: "Cố Tranh ca ca, ta cố ý tới đưa miếng lót giày cho huynh." Cố Tranh bình tĩnh cự tuyệt: "Hiện tại ta không thiếu miếng lót giày, hãy mang về đi." Hắn biết được, cô nương nhà bên Vương Tiểu Phượng thích hắn, không có việc gì hay thích chạy đến nhà hắn. Nhưng hắn chưa bao giờ thích nàng ta, qua khứ không có, tương lai cũng sẽ không. Nàng ta không phải loại hình hắn thích, huống hồ, hắn đã có tiểu tức phụ. Vương Tiểu Phượng xuất phát từ mục đích nào đó, dứt khoát bỏ miếng lót giày xuống: "Không sao hết, hiện tại huynh không thiếu, vậy thiếu lại dùng, đây là ta cố ý làm theo kích cỡ của huynh, cũng thêm mấy đường kim mũi chỉ, ta không muốn đưa cho người khác." Lời này nói ra, cực kỳ ái muội. "Ngươi đừng nói bậy, ta cho ngươi kích cỡ khi nào?" Cố Tranh nhíu mày, lá gan nàng ta cũng quá lớn rồi! Chẳng lẽ muốn gây chuyện vào ngày đầu tiên tiểu tức phụ của hắn tới. Cố Minh nhanh chóng giải thích: "Đại ca, lần trước ta thấy miếng lót giày của huynh bị rách, nên ta cầm miếng lót giày cho nàng so bộ dáng rồi làm hai đôi, nhưng ta không có để nàng làm không công, ta cho nhà nàng một con gà rừng để trao đổi, ta không nghĩ tới nàng lại làm hai đôi nữa." Nhà Tiểu Phượng là làm miếng lót giày bán, giá của một con gà rừng hoàn toàn xứng đáng với hai đôi miếng lót giày, Cố Minh cho rằng mình không làm sai, tính cách hắn ngay thẳng, ngốc nghếch không nhìn ra Vương Tiểu Phượng thích ca của hắn. Thì ra là thế, Cố Tranh lại cự tuyệt lần nữa: "Nếu miếng lót giày này không phải nhà chúng ta đặt làm, ngươi cũng không có lý do nhất định bắt chúng ta mua, đúng không?" Nhạc Linh Chi muốn cười, nàng đã nhìn ra, khẳng định cô nương này thích Cố Tranh, cho nên có địch ý với nàng, Cố Tranh biết rõ cô nương này thích hắn, lại cố tình muốn xuyên tạc ý muốn nàng ta làm miếng lót giày cho hắn. Đây cũng coi như là cho nàng ta một bậc thang để xuống. Nếu cô nương này đủ thông minh, nên biết một vừa hai phải Vương Tiểu Phượng lại nóng nảy, mặt đỏ tới mang tai mà biện bạch: "Ta lại chưa từng nói muốn lấy tiền của huynh, vừa rồi ta đã nói, ta là cố ý làm tới tặng cho huynh..." Cố Tranh nghiêm mặt nói: "Như vậy ta càng không thể lấy, hai nhà chúng ta không thân cũng chẳng quen, ta không có lý do nhận đồ vật của ngươi, hơn nữa, nhà của chúng ta còn không có nghèo đến mức cần người khác bố thí miếng lót giày." Lời này đã nói đủ rõ ràng, chỉ là Vương Tiểu Phượng vẫn chấp mê bất ngộ. Nàng ta một bộ bị ủy khuất: "Cố Tranh ca ca, sao huynh có thể nói lời như vậy? Hai nhà chúng ta là hàng xóm, lại là hộ đến từ bên ngoài ở trong thôn, hỗ trợ lẫn nhau không phải là điều nên làm sao? Tứ đệ và ngũ muội của huynh chiều nay tới nhà của ta vay gạo, ta không nói hai lời liền cho bọn họ vay." Cố Linh thấy lửa đốt tới trên đầu hắn, nhịn không được nhắc nhở nàng ta: "Tiểu Phượng tỷ, ngươi nói như vậy liền không đúng rồi, vay và nhận bố thí là hoàn toàn khác nhau." Vương Tiểu Phượng có chút thẹn quá thành giận, nhưng nàng ta đè lại hỏa khí, mượn đề tài: "Cố Oánh, ta cho các ngươi vay gạo, một bữa cơm đã nấu hết rồi à?"