Chương 9: Trà xanh

Tin Sốt Dẻo! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Về Hào Môn

Thanh Tâm Tự Nhạc 24-12-2024 21:07:06

Khi đó còn chưa biết Tô Tịch Vãn là bị ôm nhầm, ông ta đột nhiên cảm thấy có phải trước đây mình và vợ mình xem nhẹ Tô Tịch Vãn quá nhiều hay không? Tô Tịch Vãn đứng ở đó đang định nói chuyện, thì nghe thấy giọng nữ nũng nịu truyền đến: "Cha, đây là chị Tịch Vãn ạ? Chị Tịch Vãn chào chị, em là Tô Diệu Văn, sau này mong chị chỉ giáo nhiều hơn!" "Cô ta là chị cái gì, cô ta sắp không phải là người Tô gia chúng ta, Văn Văn, sau này con đừng gọi chị linh tinh!" Phương Thanh Hủy nghe thấy lời Tô Diệu Văn nói xong, tuy mở miệng trách cứ, nhưng trong đôi mắt lại là cưng chiều nhìn Tô Diệu Văn. "Nhưng mà mẹ..." Tô Diệu Văn ra vẻ chần chừ nhìn Phương Thanh Hủy, thực ra trong lòng thì vui đến nở hoa. Cuối cùng con khốn bá chiếm cuộc đời của mình 18 năm cũng phải rời đi, ha ha, hy vọng cô cũng nếm thử những khổ cực cô ta phải chịu lúc trước một lần. Tô Diệu Văn nghĩ, cho dù Tô Tịch Vãn rời khỏi Tô gia, sau này cô ta cũng phải nghĩ cách khiến Tô Tịch Vãn này không thể sống tốt. Bên này Phương Thanh Hủy nhìn Tô Diệu Văn muốn nói lại thôi, thì vươn tay vỗ đôi tay của Tô Diệu Văn, sau đó quay đầu lạnh lùng nói với Tô Tịch Vãn: "Tô Tịch Vãn, có lẽ bây giờ cô cũng biết, cô không phải con gái ruột của bọn tôi, mà con gái ruột của bọn tôi cũng đã tìm được, cho nên sau này cô không còn là người của Tô gia nữa, hy vọng cô chủ động rời đi, đừng nghĩ tới chuyện ăn vạ chúng tôi, đến lúc đó ầm ĩ lên thì không tốt!" Tô Tịch Vãn lạnh nhạt nhìn Phương Thanh Hủy, cô lại nhìn một vòng thấy được khi Phương Thanh Hủy nói ra chuyện cô phải đi, những người khác của Tô gia thờ ơ lạnh nhạt, còn Tô Diệu Văn kia thì trong mắt hiện lên mừng thầm. Giọng nói của cô vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt: "Tôi đã chuẩn bị tốt việc rời khỏi Tô gia, cũng không muốn ăn vạ các người, mà Tô gia cũng không có gì khiến tôi lưu luyến!" Phương Thanh Hủy nghe thấy lời nói lạnh nhạt của Tô Tịch Vãn, thì giận sôi máu trừng Tô Tịch Vãn, sau đó nhìn về phía Tô Mậu Dụ nói: "Anh nhìn xem, đây là thái độ của người anh muốn giữ lại đó, chúng ta nuôi nó nhiều năm như vậy, cô ta không biết cảm ơn thì thôi, còn dùng loại thái độ này đối với chúng ta!" Bên này Tô Mậu Dụ nghe thấy lời Phương Thanh Hủy nói xong, cũng thật sự cảm thấy thái độ của Tô Tịch Vãn không được. Tốt xấu gì Tô gia cũng nuôi cô nhiều năm như vậy, cô không nên dùng loại thái độ này đối với bọn họ. Vì thế Tô Mậu Dụ đặt đũa trong tay xuống, nhìn về phía Tô Tịch Vãn nói: "Tịch Vãn, mẹ con đang nói chuyện với con đấy, con có thái độ kiểu gì vậy?" Tô Tịch Vãn nghe thấy thế, trên mặt không có sợ hãi, ánh mắt bình tĩnh và kiên định nhìn thẳng Tô Mậu Dụ, chậm rãi nói: "Mẹ ư? Tô tiên sinh không biết sao, khi tôi còn rất nhỏ, Tô phu nhân đã cấm tôi gọi bà ta là mẹ, trước đây tôi không biết là nguyên nhân gì, bây giờ cuối cùng tôi cũng biết, hóa ra tôi vốn không phải con ruột. Chẳng qua Tô phu nhân, hay là bà đã sớm biết được tôi không phải là con ruột của bà?" Sau khi Tô Tịch Vãn hỏi ra vấn đề này, trong mắt Phương Thanh Hủy hiện lên chút hoảng loạn, nhưng ngay sau đó bà ta cố gắng trấn định, nhanh chóng khôi phục vẻ mặt, giả vờ tức giận nói: "Sao có thể, tôi... Tôi còn không phải là vì nghĩ khi sinh cô khó sinh, cho nên mới không thể lại mang thai, mới có chút giận chó đánh mèo với cô sao!"