Chương 47: Sở lão phu nhân và Sở Uẩn Hề

Tin Sốt Dẻo! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Về Hào Môn

Thanh Tâm Tự Nhạc 24-12-2024 21:07:02

Bên này Sở lão phu nhân nghe Sở Uẩn Hề nói là học sinh trường trung học số 2 Bắc Kinh, biểu cảm khẩn trương vừa rồi của bà ta lập tức thả lỏng. Bà ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra tươi cười không dễ phát hiện. "Hề Hề, hóa ra là trường trung học số 2 Bắc Kinh, vậy thì cô ta không có khả năng là Mộc Uẩn Nguyệt, chuyện này cháu có thể yên tâm!" Giọng nói của Sở lão phu nhân trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như lo lắng vừa rồi chưa từng tồn tại. "Bà nội, vì sao bà lại chắc chắn như vậy ạ?" Tuy Sở Uẩn Hề biết bà nội của cô ta rất có bản lĩnh, nhưng mà cô ta vẫn có chút tò mò, vì sao bà nội chắc chắn như vậy. "Hề Hề, chuyện này cháu đừng hỏi, chuyện không nên biết thì đừng hỏi đến biết chưa?" Sở lão phu nhân nghiêm túc nói với cháu gái mình. Ánh mắt bà ta trở nên nghiêm khắc mà kiên định, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng mà rất nhanh bà ta như cảm nhận được lời nói của mình có chút nghiêm khắc, lại hạ giọng nói: "Hề Hề, cháu cứ ngoan ngoãn đợi ở Mộc gia, đừng nói là Mộc Uẩn Nguyệt kia có tìm được hay không, cho dù tìm được trở về thì thế nào? Cháu chính là người được bọn họ cưng chiều từ nhỏ tới lớn, cháu nói xem bọn họ sẽ thân thiết với một cô gái xa lạ, hay là thân thiết với cháu được bọn họ cưng chiều từ nhỏ?" Sở Uẩn Hề nghe thấy bà nội mình nói như vậy xong, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm dần thả lỏng. Chuyện này cũng không thể trách cô ta sao lại lo lắng như thế. Từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở Mộc gia, cô ta chỉ lớn hơn Mộc Uẩn Nguyệt con gái út mất đi của Mộc gia một tháng. Sau khi Mộc Uẩn Nguyệt mất đi, bà nội cô ta lập tức đổi tên cho cô ta thành Sở Uẩn Hề, sau đó ôm cô ta vào Mộc gia, nói với Mộc lão phu nhân là thấy Mộc gia mất đi cháu gái đều rất đau lòng, bà ta đưa cháu gái mình tới, để cháu gái bà ta tới giảm bớt đau lòng của mọi người. Bà nội cô ta Sở lão phu nhân và bà nội Mộc gia là chị em ruột, lúc ấy mộc lão phu nhân nhìn em gái mình ôm Sở Uẩn Hề tới, đã tự làm chủ giữ Sở Uẩn Hề lại. Dù sao cháu gái út nhà mình mất đi xong, con dâu cả của bà ấy giống như là si ngốc, tinh thần cũng hơi hoảng hốt. Trong nhà cũng vì cháu gái út mất đi, mà trở nên không thể yên bình. Vì thế Mộc lão phu nhân nghĩ cháu gái của em gái mình xấp xỉ tuổi cháu gái út mất đi của bà ấy, cho nên bà ấy muốn giữ đứa nhỏ này lại, đặt dưới danh nghĩa của con trai cả, để con dâu cả cũng dời chút suy nghĩ. Lúc ấy ông cụ Mộc cũng có ở đó, ông cụ Mộc vốn không tán thành đề nghị của bạn già mình, dù sao đó là cháu gái của Sở gia, không phải của Mộc gia bọn họ. Nhưng mà ông ấy lại nghĩ tới con dâu cả nhà mình mỗi ngày đều đau lòng khổ sở, nên không nói ra lời từ chối. Ông ấy nghĩ, cũng chỉ là chuyện trong nhà thêm bát thêm đũa, nuôi thì nuôi, nhỡ đâu có thể khiến con dâu cả khỏe lại thì sao. Nhưng mà ý nghĩ của ông cụ Mộc rất tốt đẹp, Sở Uẩn Hề này cũng trông rất đáng yêu, vừa đến Mộc gia đã được những người khác của Mộc gia yêu thích, bao gồm mấy cháu nội nhà mình, mỗi ngày đều vây quanh Sở Uẩn Hề gọi "em gái, em gái". Chẳng qua Sở Uẩn Hề này có được cưng chiều của rất nhiều người Mộc gia, nhưng duy nhất không được con dâu cả nhà mình yêu thích.