Từ xa đã có thể nhìn thấy chữ "Hạ" thêu trên chiếc cờ to nhất treo trên đỉnh tháp cao. Từng nhóm binh sĩ ăn mặc chỉnh tề đang thao luyện.
Còn có người cưỡi ngựa chạy qua chạy lại, khiến người vừa nhìn đã thấy nể sợ không thôi.
Mọi người trong đội ngũ rất kích động, bọn họ nhìn quân doanh khí thế to lớn kia nói không thành lời, chân còn suýt mềm nhũn xuống.
Lưu Tổng kỳ và vị dẫn dầu của đội ngũ kia cũng vui vẻ vô cùng, hắn ta lớn tiếng hô to: "Tất cả ngẩng đầu lên mà nhìn cho rõ! Đây chính là nơi trú quân của chúng ta!"
Gió núi thổi phần phật, Lưu Tổng kỳ xoay người nhảy xuống ngựa nói: "Tất cả xuống hết, lấy ra văn thư trưng binh của mình, rồi tiến vào doanh trại kiểm tra đối chiếu thân phận thật."
Giang Đình vừa tìm đồ vừa nhớ lại nội dung cốt truyện lúc này.
Bởi vì lần này vội vàng cưỡng chế trưng binh nên hầu như không cần tuyển chọn, chỉ cần là nam sẽ bắt buộc phải đi, vì vậy trước đó cũng không có phần nghiệm thân. Sau khi tiến vào quân doanh, lại chỉ kiểm tra thân phận qua loa là được rồi. Bởi thế nên cô và Khổng Tiêu mới có thể tránh được một kiếp.
Trái ngược với Giang Đình ung dung bình tĩnh, Khổng Tiêu có vẻ bối rối hơn nhiều. Nàng lề mề cầm văn thư và giấy thông hành ra, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Giang Đình nhìn nàng, cô đi tới, tầm mắt chĩa thẳng xuống Khổng Tiêu thấp hơn bản thân nửa cái đầu, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, đợi lát nữa chúng ta cũng đi vào, cậu đứng sau tôi là được."
Chỉ cần cô có thể thuận lợi thông qua vậy thì Khổng Tiêu cũng không gặp vấn đề gì.
Khổng Tiêu ngẩng đầu, không hiểu sao vừa đối diện với ánh mắt của Giang Đình nàng đã thấy an tâm hơn nhiều, vội vàng gật đầu: "Ừm."
Một đám người chạy như điên về phía quân doanh, sau đó xếp hàng dài bên ngoài cửa lớn, chờ kiểm tra đối chiếu thân phận xong mới được cho vào.
Những binh sĩ đang tắm rửa và múc nước bên bờ sông đều dừng tay lại quan sát đánh giá đám người mới tới này, hễ trông thấy ai tuấn tú là phải gọi người khác qua xem cùng cười khà khà trêu cợt.
Gương mặt Khổng Tiêu nóng lên, nàng vội vàng cúi đầu xuống trốn sau lưng Giang Đình.
Giang Đình liếc ánh mắt sắc lẹm về phía mấy người kia, cô thản nhiên dịch người cản trở tầm mắt bọn họ nhìn Khổng Tiêu.
Đoàn người chậm chạp tiến vào, những người thông qua đứng xếp thành tổ, mỗi tổ hai mươi người, sau đó được binh lính bên trong dẫn đến nơi trú quân.
Thời điểm tới phiên Giang Đình, cô cầm giấy tờ trong tay chuẩn bị đưa lên thì đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa và tiếng người gào thét: "Tránh ra! Dọn sạch đường!"
Binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh ở cổng ra vào vội vàng dọn dẹp mọi thứ sách sẽ để nhường đường. Những người đứng xếp hàng cũng bị binh lính dùng thương chặn ngang dồn ra phía sau.
Chỉ trong chớp mắt, một con đường lớn rộng thênh thang lập tức xuất hiện, mà tiếng vó ngựa cũng đã tới trước mặt.
Kỵ binh mặc khôi giáp đầy người giơ cao cờ lệnh quát ầm lên:
"Bắc Nhung tiến công! Truyền lệnh Chỉ huy sứ, tất cả binh lính lưu thủ ở đại doanh lập tức xuất kích!"
Nghe thấy tiếng ra lệnh, vẻ mặt của người lính vốn dĩ đang cợt nhả nhìn người mới, múc nước, cho ngựa ăn, tắm rửa đều thay đổi sắc mặt, lên bờ ngay lập tức, thay quần áo rồi chạy về lấy vũ khí.
"Con mẹ nó! Mấy con chó Bắc Nhung này lại đến nữa!"
"Lần trước bọn chúng đánh lén một cái thôn, giết mười mấy thôn dân, lần này ông đây nhất định phải tự tay đâm chết chúng!"
"Đừng nhiều lời! Chạy nhanh chạy nhanh!"
Ngay cả binh lính canh giữ ở cửa kiểm tra đối chiếu thân phận thật cũng bỏ qua cho họ, quay đầu chạy đến tập hợp.
Giang Đình và những người mới đến khác bị bỏ lại tại chỗ, chỉ có vài tên lính nhỏ canh gác, mọi người theo dõi động tĩnh trong doanh trại cũng không dám tỏ ra tức giận.
Chẳng bao lâu, một nhóm kỵ binh lao ra trước, vó ngựa ầm ầm, tung lên một đám bụi mù, một con ngựa đỏ cao lớn dẫn đầu đội ngũ.