Cô lấy hộp thức ăn và đặt lên bàn rồi mở ra, tìm được một chiếc bật lửa* trên bếp lò, cô đốt bật lửa lên nhìn, bên trong hộp thức ăn có một bát cháo, một chồng bánh xếp, một đĩa thịt hầm, một món rau xào.
*Gốc là Hỏa Triết Tử: Là một "công cụ" được người Trung Quốc cổ đại sử dụng để thắp sáng, đốt cháy và bảo quản lửa. Vì dễ mang theo và có thể sử dụng khi thổi nên nó đã trở thành công cụ chiếu sáng và đánh lửa di động tiện lợi nhất. Có nhiều cách và hình dạng để làm Hỏa Triết Tử, nhưng chúng đều dễ dàng mang theo và sử dụng, thông thường được làm bằng giấy phân ngựa khô và dễ cháy, giấy rơm, giấy đất, v. v. cuộn thành cuộn giấy chặt, trong khi Hỏa Triết Tử cao cấp hơn được làm từ dây leo khoai lang.
Thức ăn vẫn chưa nguội, dù trông chẳng ngon lành gì mấy, nhưng mùi vị của những món ăn này đối với một người đói rã ruột mà nói là một sự hấp dẫn không thể chối từ.
Giang Đình thèm thuồng vô cùng, không có thời gian do dự nữa, cô vươn tay lấy một miếng bánh cho vào miệng.
Chỉ là một miếng bánh tiểu mạch* rất bình thường, không có vị mặn cũng chẳng có vị ngọt nhưng lại có mùi lúa mạch rất đậm, có thể mang đến cảm giác thỏa mãn rất mạnh.
*Bánh tiểu mạch (bánh mì, mình sợ nhầm nên dùng là bánh tiểu mạch nhé) là món ăn nhẹ truyền thống ở Vĩnh Khang, tỉnh Chiết Giang, được làm từ bột mì.
Giang Đình ăn xong miếng bánh rồi lại xoay người tìm đĩa gắp thức ăn, nhưng cô vừa xoay người thì chợt cảm thấy có người đến gần. Gần như chỉ trong một khoảnh khắc, cô vô thức nghiêng người, tránh khỏi bàn tay đang muốn bắt lấy vai mình của đối phương, cô lùi về sau mấy bước, nói: "Người của mình, đừng động thủ!"
Đối phương khựng lại, thật sự hạ tay xuống.
Người đến có thân hình rất cao, đứng ngược sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Động tác gấp rút khi nãy của Giang Đình đã làm bật lửa trong tay tắt ngúm.
Đồng thời trong lòng cô cũng vang lên giọng cảnh báo, phải chăng tính cảnh giác của cô đã giảm đi quá nhiều từ sau khi xuyên không nên người ta đã đến sau lưng rồi cô mới phát hiện ra.
"Tôi không phải kẻ xấu, chỉ là tôi đói quá nên đến tìm chút đồ ăn, anh cũng đến tìm đồ ăn đúng không? Chia cho anh một chút nhé?" Giang Đình dò hỏi.
Người xuất hiện ở đầu bếp doanh lúc nửa đêm thế này, nếu không phải đến tìm thức ăn thì còn làm gì được nữa?
Vả lại đêm nay các binh sĩ bình thường đều đã ăn no, chỉ có những tân binh như bọn họ...
Thấy đối phương không nói gì, Giang Đình lại nói: "Anh cũng là tân binh đúng không? Nào, người anh em, đừng khách sao. Cùng ăn nào, đói cả ngày rồi."
Cô dọn bát đĩa trong hộp thức ăn ra, ánh mắt vẫn lưu ý động tác của đối phương, thấy đối phương không ra tay với mình nữa thì cô mới thở phào một hơi, cô không muốn gây ra rắc rối.
Quả nhiên, đối phương cũng không chống lại được sức hấp dẫn của thức ăn nên đã bước đến, cất giọng lạnh lùng hỏi cô: "Chịu đói cả một ngày ư?"
Giang Đình nhìn y, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một nửa sườn mặt của y, thầm nghĩ người này rất có thể là cao thủ che giấu.
Chỉ bằng việc y có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng cô, lại còn ra một chiêu kia với cô thì cô đã bắt đầu cảnh giác rồi. Cộng thêm giọng điệu lúc nói chuyện của y, có nhìn thế nào cũng không giống người bình thường.
Nhưng bên ngoài cô ra vẻ không hề cảnh giác, vẫn xem y như tân binh, giả ngây giả ngốc.
"Phải đó, anh không bị vậy hả? Hôm nay tổ chức tiệc mừng chiến thắng, đầu bếp doanh bận quá, bọn tôi chỉ đành chịu đói thôi."
Đối phương đáp một tiếng "Ừm" không nghe rõ, sau đó nhận lấy đũa cô đưa, lại lấy thêm cái bát, gắp mấy thứ ra rồi nhàn nhạt nói: "Còn lại cậu ăn đi."
Giang Đình thấy đồ ăn trong bát của y còn chưa đến một phần ba những món đang có, một người cao lớn như y, bấy nhiêu đây e là nhét kẽ răng cũng không đủ. Cô bèn gắp thêm mấy miếng bánh và thịt hầm rau xào qua: "Chúng ta chia đều nào."
Người đàn ông không nói gì, hai người đã đói lắm rồi, thế là cả hai đứng đấy nhanh chóng nhét đồ ăn vào miệng.
Mặc dù Giang Đình giỏi võ còn lớn gan, nhưng không biết vì sao cô cứ có cảm giác khí thế trên người người đàn ông này quá đáng sợ, khiến cô có cảm giác như có tật giật mình.
Cô chừa lại hai miếng bánh và mấy miếng thịt kho rồi dùng khăn tay gói lại cho vào ngực, định sẽ mang về cho Khổng Tiêu.
Người đàn ông thấy cô làm thế, chợt hỏi: "Vì sao lại gói lại?"
Giọng của y rất khàn, nghe như cố tình đè thấp giọng.