Chương 83: Tất cả (Thượng)

Đông Cung Chi Chủ

Nguyệt Lãm Hương 25-07-2021 13:38:18

Gối ngọc rơi xuống đất, cách rèm sa khoảng hơn trượng. Chu Thừa Hi khẽ nâng tay lên, đám người Lạc Sinh lặng lẽ lui ra. Chu Thừa Hi cất bước đi lại, xốc lên rèm sa dày mấy lớp, đi vào trước mặt nàng. Thấy nàng một nửa thân mình đã ngả ra ngoài giường, đáy mắt không có tình ý ôn nhu, vẻ mặt âm trầm không rõ biểu cảm, chí nghe hắn hỏi một câu, giọng không cao không thấp: "Cô hận ta?" Thượng Quan Mẫn Hoa thở hồng hộc, nhìn hắn cầm gối ngọc lên tay xem xét, nghiêm túc và lạnh lùng. Nàng cười lớn một tiếng, trả lời: "Chẳng lẽ, Mẫn Hoa còn phải cảm động đến rơi nước mắt khi nhận được đại ân không giết của Thái tử điện hạ?" Ý cười nhẹ bên khóe môi của Chu Thừa Hi dần dần tan đi, hai mắt lạnh như băng, ánh mắt cứng rắn, lạnh lùng thốt lên: "Được làm vua thua làm giặc, đừng nói cô không hiểu, cô hận ta làm gì?" Thượng Quan Mẫn Hoa cơ hồ tức giận đến rỗ cả phổi, người này tối nay muốn đến chọc giận nàng rồi. Nàng hít sâu, áp chế lửa giận đã bị châm lên, chẳng hề hé răng. Chu Thừa Hi ném mạnh cái gối ngọc về phía nàng, Thượng Quan Mẫn Hoa tránh đi, gối ngọc sượt qua mặt, choang một tiếng vỡ tan. Nàng tưởng tên này lại muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề, vừa định đứng dậy, Chu Thừa Hi đã đứng đến trước giường, thấy nàng ngầng đầu thì túm chặt lấy hai vai nàng, nhấc nàng ngồi thẳng dậy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt hắn có phần dữ tợn, quát: "Nói đi! Cô hận ta cái gì?" Nhìn thẳng cặp con ngươi khát máu, hung ác kia, Thượng Quan Mẫn Hoa mặt không đổi sắc, nói: "Thái tử điện hạ, ngài nói ta hận ngài làm cái gì?" Chu Thừa Hi thấy nàng không phải nói dối, cười rộ lên, lực trên tay cũng giảm đi, nói: "Đúng vậy, cô hận ta làm cái gì? Cô năm lần bảy lượt cản trở ta kế thừa ngôi vị chủ nhân Đông Cung, chặn giết trên chiến trường, độc sát trong cung, mưu sát ngoài cung, tiểu vương chưa bao giờ so đo với cô. Còn người nhà cô, cánh tay che trời, ỷ thế hiếp người, làm bao việc ác, còn không biết thu liễm, chém đầu cả nhà chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu chỉ vì những chuyện này mà hận ta, cô cũng chẳng có gì đáng nói!" Thượng Quan Mẫn Hoa cụp mi không nói, hắn lạnh lùng xùy một tiếng. Lại nói: "Nghĩ đến mẫu hậu của tiểu vương đã bị biếm lãnh cung, còn phải chịu khổ hình, rồi bị thiêu chết, cô làm mẫu hậu của tiểu vương không đưuọc chết yên ổn, tiểu vương cũng không làm khó cô. Như thế cô cũng không thể hận ta!" Bộ dạng đại nhân đại lương không cần nàng nói cảm ơn của Chu Thừa Hi này khiến người ta phải bật cười. Thượng Quan Mẫn Hoa vừa ngẩng đầu, lập tức vỗ tay cười ngặt nghẽo, Chu Thừa Hi lạnh lùng nhướng mày, ánh mắt thâm trầm, tàn nhẫn: "Cô cười cái gì?" Mắt thấy sắc mặt Chu Thừa Hi đã đen như đít nồi, nàng khẽ nhíu mày, nhếch môi, nói bằng giọng cực kì châm chọc: "Thái tử điện hạ, ta chỉ hi vọng anh vẫn nhớ rõ chuyện cũ bốn năm trước. Bộ tộc Cam thị rơi vào kết cục xử trảm cả nhà kia, là dưới danh nghĩa nào?" Thông đồng với địch, làm mất Trú Mã Than, phòng tuyến quan trọng nhất phía Bắc, làm cho cửa Yến Môn Quan bảo vệ Đại Chu vỡ thành từng mảnh mặc cho gót ngựa Bắc Mạc giày xéo dưới chân. Chu Thừa Hi im lặng không đáp. Thượng Quan Mẫn Hoa đẩy hai tay hắn ra, nhìn hắn thật sâu. Nàng liên tục cười lạnh, nói: "Người đời vẫn nói Cam hoàng hậu đương triều chết trong tay Thượng Quan thị, phụ thân ta giết bà ta làm gì? Chỉ có kẻ ngốc mới không biết: Âm mưu thông đồng với kẻ địch bán nước là Tấn Sơn Vương, xuống tay trong lãnh cung để giành quyền nắm giữ hậu cung là Bạch Thái Phi, còn kẻ đứng sau màn bày mưu tính kế kia, chính là người đứng đầu toàn bộ triều đình Đại Chu – Hoàng đế bệ hạ!" Đối phương nghe được, chấn động toàn thân, vẻ tàn nhẫn trong mắt càng dày đặc. Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ cười một tiếng, lạnh lùng nói tiếp: "Ngày ấy điện hạ muốn tới Trú Mã Than lập quân công, đừng nói Thượng Quan gia nhà ta cản trở anh ra ngoài, là chính ta giúp anh ra cung! Nhưng, anh có biết ta được đối đại trong thâm cung như thế nào không? Một vụ đầu độc nhằm thẳng vào Thượng Quan thị!" Một ngày đó ở Vinh Phúc Cung, nếu chỉ phạm một chút sai lầm thì đầu của Thượng Quan Mẫn Hoa đã chẳng giữ được rồi. "Trước kia, tình cảnh của Thượng Quan thị rất vi diệu, Vinh Phúc Cung và Cam Tuyền Cung kèn cựa lẫn nhau, thế lực trong triều cũng thay nhau áp chế, suốt một thời gian dài, Đại Chu này bình an vô sự." Thượng Quan Mẫn Hoa nói tiếp, trong giọng nói của nàng chứa đựng hàn ý rét lạnh: "Từ sau khi quân quyền của Cam thị thu về tay hoàng đế Bạch Thái Phi và Tấn Sơn Vương đã chẳng còn băn khoăn gì, hò nhau tính kế hại bộ tộc Thượng Quan thị, phụ thân ta bất đắc dĩ mới phải dùng toàn lực kiềm chế Bạch thị, ngăn cản Tấn Sơn Vương làm phản. Kết quả, quân quyền Tây Nam cũng đã thu về, cả nhà Thượng Quan máu chảy thành sông. Ha ha, anh nói xem, lần này ai mới là người mưu tính sâu xa nhất?" Bố cục mà hoàng đế ẩn nhẫn bố trí, một khi tiến hành, Cam thị, Bạch thị cùng Thượng Quan thị - ba đại hào môn vọng tộc chỉ trong chốc lát đã hóa thành hư ảo. Chu Thừa Hi nếu coi cái chết của toàn gia tộc Thượng Quan có thể dùng để xóa đi nỗi hận khi Cam thị diệt tộc, vậy cũng không sao. Nàng quả thật không hận hắn, nàng hận hắn làm cái gì? Nàng cùng hắn đều chỉ là quân cờ trong tay người ta. Chu Thừa Hi yên lặng, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không nhìn hắn, nàng chỉ nhìn vào hoa văn thêu trên rèm sa, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng nói: "Ngày đó ta và anh sao có thể nghĩ đến, ai cũng đang ở trong cuộc, làm sao nhìn thấu?" Ai có thể dự đoán được, lòng hoàng đế lại tàn nhẫn, tuyệt tình đến vậy? Để trừ bỏ Thượng Quan thị và đám người Bạch Thái phi, ngay cả vợ cả lão cũng có thể vứt bỏ, lại càng không tiếc lợi dụng cái chết của bà ta làm cớ. Đế vương vì nghiệp lớn, quả thực lạnh lùng vô tình tận tủy tận xương. Chỉ chốc lát sau, Chu Thừa Hi đã bình tĩnh lại, mọi suy nghĩ đều giấu hết sau vẻ lạnh lùng kiêu ngạo kia, hắn cười lạnh: "Cô tâm tư tinh tế, thông tuệ, quả không phụ một chữ Mẫn." Xem ra, hắn cũng hiểu vấn đề trong chuyện này, mới có thể nói ra câu đấy. Lại thấy người này chậm rãi tới gần, không còn vẻ ngoan độc nữa. Thượng Quan Mẫn Hoa không biết hắn muốn làm cái gì? Trong lòng lại quyết tâm không lùi về sau, nàng hơi nhíu mày, tên này đến gần như thế làm gì? Vừa rồi hai người thảo luận thật nghiêm túc, hình như không nói gì khiến người khác liên tưởng đến chuyện tình sắc gì đó mà? Chu Thừa Hi có một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khí chất trong trẻo, một bộ ngọc thụ lâm phong. Hắn vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng lướt trên má nàng, khiến cho nàng run lẩy bẩy. Các đầu khớp ngón tay lập tức mở ra, nắm lấy cằm nàng, sức lực lớn đến mức nàng phát đau. Thấy hắn tiến gần lại, nàng cắn môi tránh đi, lại bị giữ chặt khiến đầu không thể nhúc nhích. Vì thế, bóng đen lập tức ập tới, dán lên môi nàng, không ngừng cắn cắn. Thượng Quan Mẫn Hoa sao có thể để hắn làm bậy, lúc này, nàng cái gì cũng không nghĩ nữa, chẳng quan tâm cơ thể vừa ốm dậy không có bao nhiêu sức lực. Nàng phản kháng kịch liệt, vớ được cái gì là sử dụng ngũ trảo công nắm lấy. Có lẽ là túm phải chỗ nào đó khiến Chu Thừa Hi bị đau buông nàng ta, hắn hơi hơi ngầng đầu nhìn nàng, có chút tức giận, lại đột nhiên cười ha ha: "Ta lại quên mất, cô cái gì cũng chưa hiểu!" Hắn cười đến cực kì khoái trá, lồng ngực cũng khẽ chấn động. Thượng Quan Mẫn Hoa thở dốc xong, đang định nói gì đó, lại nghe Chu Thừa Hi cười nói: "Thượng Quan Mẫn Hoa, chính phi Đông Cung chỉ có một thôi." Thượng Quan Mẫn Hoa nghi hoặc nhìn lại hắn, không hiểu tại sao. Sắc mặt Chu Thừa Hi lại đột nhiên thay đổi, cuồng ngạo tà tứ, sát ý cuồn cuộn, đe dọa: "Cô cũng đừng làm cho tiểu vương thất vọng!" "Anh muốn ta tranh giành ngôi vị chủ nhân Đông Cung kia?" Thấy Chu Thừa Hi tỏ vẻ gật đầu. Thượng Quan Mẫn Hoa cũng cười nhạo hắn, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng cũng là chém đinh chặt sắt. Nàng nói: "Với anh? Không có hứng thú!" Chu Thừa Hi giận tím mặt, tay phải vung lên, khung giường Thượng Quan Mẫn Hoa kêu kẽo kẹt mấy tiếng, như sắp sập. Thượng Quan Mẫn Hoa tỉnh táo tránh đi, đang định bước xuống giường, Chu Thừa Hi lại ra một cước, đá nàng văng ra ngoài rèm sa. Có rèm che ngăn cản, nàng không bị thương tích gì. Thế nhưng nếu còn mong nàng nhẫn nhịn không phát tác như vừa nãy thì đó là không bao giờ! Túm lấy đồ vật để trên bàn, ném thẳng về phía nam tử lửa giận ngập trời kia. Chu Thừa Hi giơ khuỷu tay ra chắn, tiếng loảng xoảng, leng keng cực kì vang giữa đêm tối, còn truyền đi rất xa. Chu Thừa Hi trợn mắt nhìn, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi khiến lòng người phát lạnh, hắn lại siết chặt nắm tay đứng đằng kia, không nhúc nhích, áp chế lửa giận không ngừng bốc lên.