Cái chết bất ngờ ập đến khiến người ta sợ hãi kinh hoàng, nhưng tôi tin chắc rằng nó không sánh bằng sự chấn động khi bạn biết rõ mình vừa chết xong lại trọng sinh dưới hình hài của một đứa bé sơ sinh. Đối với Mẫn Hoa mà nói, trọng sinh hay tử vong đều khiến cho nàng không biết làm thế nào như nhau, trọng sinh có nghĩa là mọi thứ lại bắt đầu lại từ đầu, không biết là nên cảm thấy may mắn hay than thở rằng mình thật không biết phải làm sao.
Nếu cứ một mực sa vào kí ức của kiếp trước, ngoài việc để cho lòng người thống khổ thì chẳng có tác dụng gì khác, mà việc khiến bản thân mình sống không thoải mái đối với mình hay đối với người đều chẳng có ích lợi gì. Vì thế đối với quá khứ, mà nên gọi là kiếp trước thì thỏa đáng hơn, Mẫn Hoa lựa chọn buông tay.
Phật gia có nói, có buông tay mới có giác ngộ. Có lẽ nàng cũng có chút chờ mong, hoặc có lẽ vì nàng tâm tính thoải mái, sau khi trọng sinh ba ngày, Mẫn Hoa muốn khóc đều đã khóc, muốn gào thét đều đã gào thét, biểu hiện hệt như đứa nhỏ đòi bú sữa, thoạt nhìn, nàng có thể bình tĩnh, thản nhiên bắt đầu hưởng thụ nhân sinh phù hoa.
Trước một tuổi, vừa bú sữa xong lăn ra ngủ thì cả nôi liền bị người ôm đi nghe tam cô lục bà ganh đua so sánh... Ba thứ tào lao này, Mẫn Hoa đều cắn răng nhẫn nhịn, đến lúc không muốn bị người lớn coi là con chó nhỏ để trêu đùa nữa, quay đầu một cái là ngủ.
Có một chuyện khiến cho Mẫn Hoa nghiến răng nghiến lợi cũng không thể nhẫn nhịn, đó là khao khát được bước ra ngoài hậu viện sâu thẳm này, cùng với mong muốn được đọc sách.
Hậu viện phủ Thượng Thư vô cùng trống trải, thỉnh thoảng có con chim yến bay qua cũng sẽ bị đám người hầu tận trách đuổi đi. Quản gia, bà vú, nha hoàn bận rộn như chân không đặt chạm đất, mọi người cũng không buôn chuyện, không thì thầm bàn tán, mỹ nhân mẫu thân không vẽ tranh thì thêu khăn tay, cả một tòa nhà mà bình thường đều lặng yên không một tiếng động.
Trong vòng ba tháng đầu còn có thể chịu đựng được bầu không khí yên lặng như vậy, như cứ thế mãi, không làm bất cứ chuyện gì chẳng phải là tự bức bản thân phát điên sao? Cho nên cho đến khi Mẫn Hoa học bò xong, nàng liền biểu hiện ra hứng thú khác người.
Nàng thích bò, không cho nàng bò liền khóc rống, khóc đến trời long đất nở. Mỗi lần thấy tiểu nữ nhi khó chịu, mặt đỏ thở không nổi, mẫu thân chỉ có thể khoát tay thả Mẫn Hoa ra cho nàng bò đi.
Phạm vi nàng bò xa đến tận đại môn của viện thứ hai của phủ đệ Thượng Thư, gần thì đến gốc cây thứ ba trước cửa hầm rượu. Chỗ mà nàng hay tới nhất là thư phòng của lão cha râu dê, vừa vào liền túm lấy giấy bút, đánh văng nghiên mực, thỉnh thoảng cũng xé mất vài trang giấy, dọa cho người tai mắt quanh đó một trận, như vậy nàng mới thả lỏng trong lòng, ghé vào một quyển sách cổ nào đó, vừa chảy nước miếng vừa xem sách.
Một lúc lâu sau, một lực lớn bế bổng nàng lên, ngẩng lên liền thấy chòm râu dê kì quái kia, Mẫn Hoa biết đó chính là Thượng Thư lão cha của nàng, họ Thượng Quan, tên Thành, tự Tín Chi.
Bút sách trên bàn bừa bộn một mảnh, lão cha râu dê không giận mà cười, nhìn Chương sư gia cùng mỹ nhân mẫu thân ở phía sau cười ha ha, nói: "Lão phu đang thắc mắc vì sao tiểu nhân tinh này hôm nay không khóc không nháo, hóa ra là đang giày vò những quyển sách này. Theo lão phu, ha ha.."
Chương sư gia cùng mỹ nhân mẫu thân không thể không nói một tràng những lời dễ nghe, khuôn mặt của lão cha râu dê nhìn về phía Mẫn Hoa cười không ngừng, mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng khiến cho một lão già ngoài năm mươi là hắn trông trẻ hơn rất nhiều. Mẫn Hoa cũng cười cùng hắn, vui vẻ cười khanh khách mãi, mừng đến nỗi lão cha lại cười to lần nữa, nói với mỹ nhân mẫu thân và sư gia: "Triều Sinh, Cầm Nương, đứa nhỏ này xếp vào Hoa tự bối* được không?"
"Lão gia (đại nhân), thật sao?" Mỹ nhân mẫu thân cùng Chương sư gia đều mang bộ dạng vừa mừng vừa sợ, thấy vậy Mẫn Hoa rất hoang mang, Hoa tự bối rất đặc biệt sao?"
Lão cha râu dê không nói, vuốt vuốt râu, cười đến mặt mũi nhăn nhúm lại, vẫn nhìn Mẫn Hoa, muốn chọc nàng cười. Mẫn Hoa mới không cho đâu, bàn tay nhỏ túm lấy chòm râu rậm chọc nàng muốn hắt xì kia, kéo đến khi lão cha nàng đau tới vặn vẹo mặt, mẫu thân sợ hãi, sư gia khiếp đảm, sau đó cái miệng nhỏ nhắn ngáp ngáp, hai mắt vừa nhắm, ngủ thiếp đi.
Sau đó một tháng, phủ Thượng Thư cử hành yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai cho Thất tiểu thư.
Yến hội rất long trọng, Mẫn Hoa có thể thấy được trong đám người mấy vị lão đầu tử trong Thương Quan gia. Mỹ nhân mẫu thân ôm nàng, mặc một chiếc áo choàng lông cáo thêu chỉ vàng chỉ đỏ, chải búi tóc cao, cài sáu cây trâm phượng, dùng một tư thái còn kính cẩn hơn thường ngày đi bái lạy từng người một, trong miệng luôn miệng xưng ông chú, ông cậu, điều này đã chứng thực những gì Mẫn Hoa phỏng đoán.
Sau khi bái lễ xong, Mẫn Hoa được thả xuống một cái bàn dài, Chung quanh hào khí thân thiết hữu hảo, mọi người đều tỏ vẻ hiền lành, thân có đại gia khí độ, cả gian phòng vắng lặng như tờ.
Mẫn Hoa thở dài trong lòng một tiếng, ngoan ngoãn bò qua, cầm một quyển sách lên xé tung tóe, mọi người đứng ngoài vẫn giữ phong phạm quân tử, im lặng không nói, mặc kệ đứa nhỏ chơi đùa. Xé thành bảy tám mảnh xong, Mẫn Hoa lại bò tiếp về phía trước, có chướng ngại vật liền ném mất, thuận tiện lại hừ hừ ha ha kêu lên, cầm bút nghiên lên, lăn qua lăn lại, đến khi toàn thân dính đầy mực rồi bắt đầu vẽ vẽ lên những trang sách đã bị xé, vẽ tới vẽ lui, vừa đùa nghịch vừa cười khanh khách.
Mẫn Hoa cảm thấy mình giống như con ngốc, đợi đến khi lão cha râu dê đến ôm nàng, để xả nỗi bực tức này liền vươn tay túm lấy chòm râu dê khó coi kia, làm thế nào cũng không chịu buông.
Sợ đến mức mỹ nhân mẫu thân lập tức nước mắt ngắn nước mắt dài: "Lão gia, thiếp thân..."
Đâu đến mức lão cha râu dê ôm râu kêu toáng lên: "Ôi, tiểu tổ tông, buông tay, buông tay ra nào..."
Chương sư gia có vẻ như không bị trò khôi hài này làm ảnh hướng, đi một vòng đến từng lão đầu tử một, thu hồi giấy điệp, đi đến giữa phòng, lão cha lật xem hết một lần, lấy ra một trang trong đó, nhịn đau nói: "Mẫn."
Hợp lại chính là tên của mình? Cái miệng nhỏ nhắn của Mẫn Hoa chẹp chẹp hai cái, bàn tay nhỏ bé buông ra, rốt cục cũng bỏ qua cho lão cha râu dê, mỹ nhân mẫu thân vội vàng đi tới ôm lấy nàng, lui về vị trí.
Sau đó, lão cha râu dê cùng với một đám lão đầu bắt đầu dâng hương lễ bái về hướng Bắc, tụng niệm một hồi xong xuôi, hắn nhận lấy một chiếc chìa khóa từ chỗ một lão đầu, giao cho người quản lý gia phả, trịnh trọng lấy một quyển sách bìa xanh đậm ra trước mặt mọi người, viết vào đó bốn chữ: "Thượng Quan Mẫn Hoa"
Đến lúc đêm vào sâu, Mẫn Hoa ngủ trong chăn, bị cảm giác lạnh lẽo ướt sũng dưới mông đánh thức, híp mắt vừa muốn khóc to, đã thấy bóng mỹ nhân mẫu thân lờ mờ ở đầu giường, cẩn thận nhìn lại, mới biết đó là vú nuôi với mỹ nhân mẫu thân đang lau nước mắt.
Giọng của vú nuôi rất nhỏ, nàng nói: "Tiểu thư, chúng ta cuối cùng cũng khổ tận cam lại, đừng khóc, chú ý giữ gìn sức khỏe."
Giọng mỹ nhân mẫu thân rõ ràng là đang khóc, nàng nói một chữ thì khóc ba tiếng, tiếng khóc bị đè nén đến mức khiến lòng người đau xót. Nàng nói: "Tiểu Thất tất nhiên không còn cần ta quan tâm nữa, nhưng còn hai đứa kia, năm tuổi còn không có tên, ngươi nói hắn sao có thể nhẫn tâm như vậy, đều là cốt nhục của hắn, nhưng lại là một trời một vực, ta nghĩ tới tiểu Ngũ, tiểu Lục số khổ... ta... ta.. sao có thể yên lòng được đây?"
Vú nuôi cũng khóc với nàng, chốc sau lại nói: "Tiểu thư, nô tỳ biết rõ nỗi khổ trong lòng người. Nhưng chuyện này không thể nghĩ lại nữa, chúng ta không thể hại tiểu thư Mẫn Hoa."
"Chuyện này... ta tất nhiên sẽ cẩn thận." Mỹ nhân mẫu thân lại bắt đầu nức nở, Mẫn Hoa không kiên nhẫn được nữa, há miệng oa oa khóc lớn, một bé trai khác cũng khóc ré lên theo.
"Thiến Nương..."
"không có chuyện gì, chắc là đái dầm rồi. Tiểu thư, người cứ ngủ trước đi, ta sẽ thay ta cho tiểu tiểu thư."
Vú nuôi động tác gọn gàng, xử lý hết những thứ vặt vãnh này xong liền rời khỏi phòng.
Tiếng khóc của mỹ nhân mẫu thân cũng dần dần như có như không, lúc này Mẫn Hoa mới mở to mắt, nghĩ đến chuyện trong thế giới xa lạ này chuyện nhập gia phả không phải chỉ được coi trọng ở mức bình thường nữa. Nữ tử thời cổ đại địa vị thấp, có những người đến khi chôn cất vất chỉ có một chữ "Thị" điều này đại biểu cho cuộc đời vô danh của nữ nhân này, phạm vi chuyện được đặt tên hay vô danh còn lan đến cả thiên kim của danh môn thế gia.
Hoa tự bối, đại trưởng lão của tộc quyết định chữ Mẫn, dâng hương lễ bái... vân vân, những chuyện này chính là báo hiệu, hôn sự tương lại của Thượng Quan Mẫn Hoa chắc chắn sẽ dính dáng đến Hoàng gia, Mẫn Hoa tự giễu mà nghĩ không biết trước đến lúc đó sẽ gả mình cho một phiên vương hay hoàng tử vương tôn nào nữa.
Nhìn tới tương lai đen tối, thật giống hệt như thế giới xa lạ mới mẻ này , Mẫn Hoa vẫn niệm rất lâu: "Phật gia có nói, có buông tay mới có giác ngộ..", rồi ngủ thật say.