"Sa sa sa. ."
Đồng hồ cát rất nhanh liền chảy hết, đám thiếu niên muốn trở thành người hầu của Kỵ sĩ đã lần lượt về tới quảng trường, có người may mắn, có kẻ ủ rũ, hoàn cảnh này đúng với câu nói "một nhà vui vẻ trăm nhà sầu".
Khi Hudson muốn tuyên bố kết quả thì Nam tước Redman đột nhiên mở miệng nói: "Tổng cộng có ba mươi mốt người đến đúng thời hạn, tiếp tục thi vòng thứ hai đi!"
Hudson lập tức liền hiểu, số người thông quan nhiều lắm. Đương nhiên là Thiết Luân trấn sẽ không thiếu một ít nhân khẩu này, nhưng vấn đề là bây giờ hắn không có thu nhập.
Dựa theo lệ cũ, sau khi trải qua mấy tháng rèn luyện và huấn luyện thì hắn sẽ phải đi ra ngoài tự mưu sinh.
Theo cái nhìn của Hudson, người hầu Kỵ sĩ không cần tiền lương càng nhiều thì càng tốt, nhưng Nam tước Redman lại cảm thấy hắn không có điều kiện nuôi được hết số người này.
Kỵ sĩ truyền thống đều dựa vào chiến tranh mà sống, nếu như không có cơ nghiệp thì cuộc sống sẽ rất gian khổ. Nhưng Hudson thì khác, hắn không có niềm vinh dự của một vị quý tộc, nếu như hắn thật sự tới đường cùng thì có thể trở thành cường đạo ăn cướp thương đội.
Trong tay có lợi kiếm, trong ngực có đồi núi, há có thể bị đói?
Nhưng tay thì sẽ không lay chuyển được đùi, bây giờ hắn còn phải dựa vào Nam tước Redman, nên chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Vòng hai sẽ so thân thủ, mười người có thực lực mạnh nhất sẽ được chọn."
Nói xong, Hudson cũng chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt đen như đáy nồi của Nam tước Redman. Mười người đã là ranh giới cuối cùng của hắn, không thể ít hơn nữa.
Nhiều người thì không nhất định sẽ mạnh, nhưng ít người thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi. Trong thời đại vũ khí lạnh này, thành viên tổ chức càng nhiều thì đương nhiên sẽ càng tốt. ...
"Chưa ăn cơm sao? Các ngươi đều xốc lại tinh thần cho ta!"
"Bình thường chảy nhiều mồ hôi thì khi lên chiến trường sẽ thiếu đổ máu. Tại sao đám ngu xuẩn các ngươi lại không hiểu chuyện này chứ..."
Dưới ánh nắng chói chang, Hudson nhìn đám thiếu niên đổ mồ hôi đổ như mưa liền lải nhải khiển trách.
Kể từ khi lựa chọn xong người hầu Kỵ sĩ thì cảnh tượng này đã trở thành trạng thái bình thường, mọi người cũng đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Kỵ sĩ vì chiến tranh mà sống, lên chiến trường chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, bọn hắn xem như người hầu của Kỵ sĩ thì đương nhiên là phải đuổi kịp. Không riêng gì phải giết địch, vào thời khắc mấu chốt còn muốn đưa thân ra làm khiên thịt.
Vì mạng nhỏ của mình, Hudson liền lấy ra mười hai phần khí lực, vận dụng toàn bộ những tri thức huấn luyện quân sự của kiếp trước.
Trải qua 3 tháng giày vò, mười người trước mặt này cũng xem như là ra dáng huấn luyện, ngay cả một người vẫn giữ dáng vẻ uy nghiêm như Nam tước Redman đều tán đồng thành quả huấn luyện của Hudson, nói hắn có tiềm lực làm tướng quân.
Đáng tiếc là tiềm lực cũng chỉ là tiềm lực, một kẻ đã từng chịu đựng xã hội đánh đập như Hudson lại không cho rằng mình sẽ lợi hại như thế nào.
Hắn không thèm quan tâm đến những đánh giá của người ngoài, từ đầu đến cuối hắn đều chưa bao giờ thả lỏng huấn luyện cho bọn thuộc hạ.
Nếu như để ý bốn phía liền sẽ phát hiện Nam tước Redman mang theo ba đứa con nhỏ đang đứng cách đó không xa quan sát, hoặc có thể nói là học trộm.
Không có cách nào, trong một thế giới bế tắc như thế này, tri thức là thứ rất trân quý. Nhất là những kiến thức liên quan đến quân sự, muốn học cũng không tìm được chỗ để học, chỉ có thể chậm rãi tìm tòi tổng kết.
Bút ký của các trưởng bối truyền thừa quý báu nhất của quý tộc.
Nguyên nhân lớn nhất mà những đại quý tộc có thể chiếm giữ ưu thế từ đầu đến cuối là vì đối phương đã lũng đoạn kiến thức.
Hudson cảm thấy phương pháp huấn luyện này không có gì mới mẻ, nhưng trong cái nhìn của Nam tước Redman thì lại là giá trị liên thành. Ông ta ngượng ngùng mở miệng hỏi con trai mình, cho nên liền dứt khoát ở bên cạnh học trộm, ghi chép.
Nhưng mà ba đứa nhóc ở bên cạnh thì không nghĩ vậy, bọn chúng vốn đang trong độ tuổi nghịch ngợm, cộng thêm lại được Nam tước phu nhân chiều chuộng, cho nên không biết những tri thức trước mắt quý giá bao nhiêu, Nam tước Redman chắc chắn là uổng phí tâm huyết.
Nhất là Lesul, bây giờ nó đang nhìn chằm chằm Hudson bằng ánh mắt oán độc. Nếu như không phải lực chú ý của Nam tước Redman không ở trên người nó, sợ là nó đã bị ông ta đập cho nhừ tử rồi.
Do dự rất lâu, Lesul cuối cùng vẫn không nhìn được mở miệng nói: "Phụ thân, ta đã hoàn thành huấn luyện Kỵ sĩ cơ bản rồi, Sinh Mệnh Nguyên Dịch..."
Không đợi nó nói xong, sắc mặt của Nam tước Redman đã trầm xuống, trừng mắt liếc nó một cái, không nói lời nào.
Nhưng càng là như thế thì Lesul lại càng cảm thấy thấp thỏm. Vì phần Sinh Mệnh Nguyên Dịch này, nó đã bỏ ra một cái giá thê thảm, nếu như không thể lấy được Sinh Mệnh Nguyên Dịch, vậy thì thật sự là bệnh thiếu máu a.
Bất đắc dĩ, Lesul chỉ có thể gửi gắm hi vọng nhờ hai đứa em trai của mình hỗ trợ mở miệng cầu tình. Tiếc nuối con cháu quý tộc đều trưởng thành rất sớm, cho dù là anh em ruột thì hiện giờ mọi người cũng là đối thủ cạnh tranh.
Tài nguyên trong gia tộc có hạn, ngươi lấy được nhiều thì ta liền phải lấy ít, chuyện này không có cách nào. Lesul đã phạm vào chuyện tối kỵ, nếu như có thể đá ra khỏi cục thì đối với tất cả mọi người đều là chỗ tốt.
Bọn hắn không có bỏ đá xuống giếng cũng đã nể tình nghĩa huynh đệ rồi. Sau khi hai đứa nhóc nhìn về phía Lesul một cái liền lập tức ăn ý dời đi ánh mắt.
Một màn này trùng hợp bị Nam tước Redman nhìn thấy. Chẳng qua chuyện này hoàn toàn không thể khiến cho ông ta động dung.
Thế giới quý tộc rất tàn khốc, nếu như không tranh, không cướp thì sẽ không có cách nào đặt chân được trong cái thế giới mạnh được yếu thua này.