Gà nướng hơi khô và ít béo. Không có muối và không có gia vị nên hương vị còn tệ hơn ức gà luộc mà Phó Linh đã ăn khi cô có ý định giảm cân.
Nhưng sống năm năm trong tận thế, từ lâu Phó Linh đã quen với việc không đủ ăn, cô đã rất hài lòng với một món thịt nướng tươi không bị ô nhiễm và dính virus.
Chà, nếu có muối, nó sẽ còn ngon hơn.
Một xiên thịt nướng khiến Phó Linh ăn đến thỏa mãn trong lòng, giá trị sinh mệnh của cô trở lại đỉnh điểm. Cô lại rút ấm nước trong ba lô ra, trước mắt không có dụng cụ để cô đun sôi nước uống. Cô nhìn nước bên thác nước, trời vừa mưa, nước quá đục, rửa đồ thì không sao, nhưng uống rất khó chịu.
Ấm nước được hệ thống khen thưởng rất tinh tế, cao to ngang cánh tay của người lớn, trên thân có hoa văn. Phó Linh nghiêng ấm nước, nước chảy ra từ miệng ấm, trông rất trong.
Cô nghiêng đầu uống một ngụm nước từ đó.
Nước có vị hơi giống vị ngọt của nước suối, rất ngon.
Phó Linh mở nắp ấm nước, vừa rồi cô đã uống một ít nước, sau khi uống thêm một ngụm nữa, nước vẫn đầy, giống như có chức năng tự động đầy vậy.
Có thể đây là một ấm nước không bao giờ uống hết được?
Không hổ là một trò chơi, Phó Linh hài lòng uống vài ngụm nước trước khi cất ấm đi.
Sau khi ăn no uống đủ, lãng phí rất nhiều thời gian trong lãnh thổ, trời đã gần tối, giao diện trò chơi hiển thị 6:40 tối.
Phó Linh do dự, lại nướng thêm hai miếng thịt. Cô quyết định ra ngoài giết quái và thu thập vật tư. Rốt cuộc, với giá trị phòng thủ full điểm của cô, những con quái ngoài đó không thể giết cô được.
Cô bỏ gà và lông gà vào ba lô, bỏ rìu và cuốc cô chưa cần tới vào nhà kho của lãnh địa, mang theo ấm đun nước, thịt nướng, cung tên và dao găm bên mình.
Ấm nước bổ sung nước, thịt nướng ăn khi đói, cung tên và dao găm là vũ khí cần thiết để tiêu diệt quái.
Trước khi đi, Phó Linh liếc nhìn hai miếng đất trồng củ cải, lá củ cải đã mọc rất cao, chắc hẳn đợi lúc cô trở về sau khi diệt quái là có thể thu hoạch rồi.
Chà, đồ ăn lại gia tăng thêm một món, không tệ.
Phó Linh bấm vào bảng điều khiển trò chơi, bật chế độ bảo vệ lãnh thổ. Trong trạng thái ban đêm, lãnh thổ của cô có 400 điểm phòng ngự, đủ để ngăn cản những người chơi sống sót và quái cấp thấp.
Còn những loại quái có cấp bậc quá cao... thế thì cô cũng chỉ có thể đổ lỗi cho vận may của mình thôi.
Một vầng trăng lưỡi liềm trôi nổi trên bầu trời đêm, những đám mây màu lam trôi chậm rãi.
Phó Linh đeo cung tên lên lưng, bước vào khu rừng kỳ quái.
*
Đỗ Mỹ thở dốc dồn dập, trái tim đau nhói như sắp nổ tung nhưng vẫn tiếp tục chạy.
Bởi chỉ cần dừng lại, con quái vật không biết là sói hay chó phía sau sẽ đuổi kịp. Kết cục khi bị đuổi kịp, Đỗ Mỹ nhớ tới bà lão đi cùng mình, nửa thân thể treo trên miệng con thú, ruột chảy xuống đất.
Sắc mặt cô ấy càng ngày càng trắng bệch.
May mắn thay, cô ấy có một tấm thẻ kỹ năng được mở ra trong gói quà tân thủ, sau khi sử dụng tốc độ của cô ấy tăng thêm 30 điểm, nếu không cô ấy cũng đã bị chôn vùi trong miệng của con thú.