Bột ớt mài ra mịn lại khô ráo, chỉ là vị cay rất lớn, sặc đến mức ba người không ngừng hắt xì. Đàm Đông vừa xoa mũi vừa nói: "Cay thật đã nghiền!"
Phó Linh cũng cảm thấy đã nghiền, chỉ là cái mũi có chịu không nổi.
Cuối cùng mùi ớt cũng hết, Đỗ Mỹ dùng ngọn lửa vĩnh cửu - một chiếc bật lửa cỡ lớn để đốt nóng nồi, thân bật lửa trông như được làm bằng khoáng vật đặc biệt, màu đen thuần túy. Cảm giác khi sử dụng rất nhẹ, giống như bình nước uống không bao giờ cạn của cô ấy.
Nồi nóng lên, cô ấy cho vào đó mỡ gà đã tách ra từ thịt gà trước đó, thịt gà trong kho ít, cho dù hôm nay nhân phẩm Đàm Đông bùng nổ, mang về ba phần thịt gà thì cũng chỉ cắt được một miếng mỡ gà bằng nắm tay đứa trẻ, lửa nhỏ để tan mỡ, mỡ đã tan xong dùng miếng trúc làm cái xúc để chắn, chỉ đổ dầu vào trong bát bột ớt nhỏ.
Xèo một tiếng, ớt tuôn ra một loại mùi vị kỳ lạ.
"Mùi vị này, tuyệt vời!" Đàm Đông say mê nói.
Dầu còn dư lại trong nồi cũng không lãng phí, trộn với bã dầu trực tiếp làm một món thịt nhện xào ớt xanh, thêm một chút bột bạch đậu khấu và muối, mùi thơm xông vào mũi!
Chỉ tiếc là gừng mới trồng chưa chín, nếu sau khi chín lại cho chút gừng tươi, mùi vị kia mới gọi là tuyệt hảo!
Lò còn lại cũng đang cháy, trên đó là ống trúc hấp cơm. Chẳng mấy chốc, cơm đã chín, mang theo hương thơm thanh ngát của trúc.
Hạt cơm thơm phức, bóng bẩy, rưới lên một chút dầu ớt địa gà, trộn với ớt xanh xào thịt nhện, ngon tuyệt cú mèo!
Đàm Đông ăn đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, miệng không ngừng xuýt xoa, vẫn không ngừng ăn, suýt nữa cắn cả cành cây dùng làm đũa vào miệng nhai.
Bản thân Đỗ Mỹ vốn thích ăn cay, ăn mặt cũng không biến sắc, chỉ có chóp mũi hơi lấm tấm mồ hôi.
Biểu cảm Phó Linh vẫn ổn, chỉ là cốc trúc đặt bên cạnh, thi thoảng lại phải uống một ngụm nước.
Thật sự là quá cay, vừa cay vừa thơm, ăn vào người nóng bừng bừng, ăn xong bữa này, cả người cảm thấy thật thoải mái!
Cơm nước xong, Đỗ Mỹ thu dọn nồi niêu, Đàm Đông ra ngoài tuần tra khu vực xung quanh lãnh địa, giết chết dã quái đột nhiên xuất hiện, miễn cho ban đêm tới quấy rầy lãnh địa. Tuy rằng hiện tại khả năng phòng ngự của lãnh địa rất cao, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Phó Linh đi đến bên suối rửa mặt, lau người đơn giản, dùng cành cây đánh răng, sau đó lên giường ngủ.
Sáng sớm ngày mai cô phải xuất phát đến hang sói. Nhưng... trước khi đi cô phải xác nhận xem người kia rốt cuộc có ở Lang Quật thật hay không.
Phó Linh mở kênh khu vực, kênh sôi nổi buổi trưa giờ đã yên tĩnh, chỉ còn lác đác vài người đang nói chuyện, hoài niệm về những ngày tháng yên bình trước đây, nguyền rủa thế giới chết tiệt này.
Những người còn lại, có lẽ đều đang bận rộn chống chọi với nguy hiểm của thế giới ban đêm, người có thể ngủ ngon như cô, có lẽ không nhiều.
Bỗng nhiên, có một người tên là "Thần xui xẻo" liên tục spam vài cái: "Ngày mai chính là ngày thứ năm của trò chơi sinh tồn rồi, tôi cảm thấy sắp có đại sự phát sinh, mọi người chú ý một chút."
Lời nói của anh khiến một số người hoạt động tích cực bất mãn: