Chương 5: Đan dược thần bí
Không ít Chủ thánh địa đạo cung đều thông qua tin tức ngầm biết được có một đại nhân vật ở Thượng giới đến Tiên Vân đạo cung.
Thượng giới đó! Đó là thế giới mà không biết bao nhiêu tu sĩ muốn đến.
Nơi đó thiên kiêu như mây, yêu nghiệt như mưa, đại yêu cái thế vung tay hái sao, Cổ Ma diệt sạch cả một giới đều tồn tại.
Bên trong suối nước nóng nào đó ở Tiên Vân đạo cung.
"Ting! Chúc mừng chủ nhân thu được ba trăm điểm khí vận."
Cuối cùng cũng có điểm khí vận, Tần Cửu Ca cảm thấy hơi đau đầu, điểm khí vận này tại sao lại khó lấy như thế, điểm khí vận của hắn gia tăng, trái lại điểm khí vận của Lâm Phàm sẽ hạ xuống.
"Xoẹt xoẹt."
Cửa được mở ra!
"Ngươi đến rồi." Tần Cửu Ca liếc nhìn về phía nữ tử tuyệt mỹ đứng ở xa xa, chân nàng mang giày trắng vô cùng xinh đẹp, tóc đen phủ xuống vòng eo thon nhỏ không đến một vòng ôm, bạch y tung bay, tựa như tiên nữ trên trời.
Dĩ nhiên là một người vô cùng tuyệt mỹ.
Vẻ mặt Thanh Dao lạnh lẽo, dù là ai bị người khác lôi cha mẹ người thân ra uy hiếp cũng không vui nổi.
Nam tử này hở chút dùng tính mạng của cha mẹ ra uy hiếp nàng ta, lại còn là kiểu trắng trợn như thế.
"Ta không cần ngươi chữa trị." Thanh Dao lạnh lùng nói với Tần Cửu Ca. Nàng ta vốn không muốn đến, nhưng nàng ta lại nghĩ đến những lời Tần Cửu Ca nói bên tai lúc sáng, trong lòng Thanh Dao tràn ngập tuyệt vọng.
Nam nhân trước mặt đây có tư cách quyết định sống chết của nàng và Tiên Vân đạo cung.
Nàng ta không thể không nghe theo!
"Không cần phải vội từ chối." Tần Cửu Ca chậm rãi đứng dậy, suối nước linh khí trên cơ thể bốc hơi, hắn mỉm cười.
"Ngươi cảm thấy ta rất xấu à?" Tần Cửu Ca đi đến bên cạnh Thanh Dao, tay vuốt mái tóc đen, giọng nói gần gũi như kẻ hay đồng cảm với người khác. Nói: "Sau này cách tên đệ tử kia xa một chút, nếu không hậu quả ngươi tự hiểu."
"À, không đúng, cũng không cần nữa đâu. Chắc hẳn ngay sau khi ngươi bước chân vào căn phòng này của ta, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng ngươi là người của ta." Tần Cửu Ca nhẹ nhàng nói bên tai Thanh Dao.
Sẽ không ai cho rằng Tần Cửu Ca gọi một đại mỹ nữ tuyệt sắc vào trong điện của mình mà chẳng làm gì. Chữa trị đạo thương chỉ là thứ yếu, chuyện khác mới là chính yếu, bao gồm cả khí vận chi tử Lâm Phàm.
Chỉ cần là một nam nhân ưu tú thì sẽ không làm chuyện tàn hoa bại liễu nữa, nhất là những kẻ có khí vận nhân vật chính kia.
Toàn thân Thanh Dao run lên, đôi môi đỏ hơi mím lại. Nàng ta rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng nàng ta không muốn bởi vì mình mà dẫn đến chuyện đạo cung bị diệt. Nơi này chính là nơi nàng sống từ nhỏ, có quá nhiều tình cảm với nàng.
Thanh Dao cảm thấy tuyệt vọng.
"Yên tâm, bây giờ ta sẽ không làm gì với ngươi cả." Tần Cửu Ca nhìn nữ tử xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, thản nhiên nói. Nàng ta rất đẹp, là nam tử thì sẽ không cưỡng lại được. Nhưng hắn không háo sắc.
"Sau này ngươi cứ theo bên cạnh ta, bưng trà rót nước, phụ trách chuyện sinh hoạt thường ngày của ta."
"Ta cũng không muốn thị nữ của ta có thiên phú kém như thế."
"Uống viên đan dược kia chữa trị đạo thương của ngươi đi." Nói xong Tần Cửu Ca lấy ra một viên đan dược màu trắng. Đây là loại đan dược hàng đầu ở Tiên Cổ Tần tộc, chẳng qua hắn còn cho vào thêm một ít thứ khác.
"Có uống hay không thì tự ngươi lựa chọn, mọi thứ đều do ngươi tự quyết định."
"Đúng rồi, tối nay ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi, đừng chạy loạn."
Mắt của Thanh Dao dần nhòe đi, nàng ta rất muốn vứt viên đan dược Tần Cửu Ca cho trong tay, nhưng vừa nghĩ tới Tần Cửu Ca, Thanh Dao từ từ bỏ viên đan dược cầm trong tay vào trong miệng, nhai kỹ...
Ngày hôm sau, tin tức đệ tử nội môn Tiên Vân đạo cung Lâm Phàm bị trục xuất khỏi đạo cung, đồng thời bị đánh gãy một chân lưu truyền giữa các đệ tử khắp cung.
Có người nhìn có vẻ hả hê, cũng có người thương cảm cho Lâm Phàm.
Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy cơ hội của mình đến rồi. Các trưởng bối của bọn họ đều âm thầm nói cho bọn họ biết chỉ cần có thể được đại nhân vật kia ngắm trúng thì đặt chân lên đỉnh Đông Hoang không phải là chuyện không thể nữa.
Lần này, Tiên Vân đạo cung sôi trào hẳn lên, ai ai cũng đều muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình ra.
Bên trong ngục giam Tiên Vân đạo cung.
"Nghe nói đêm qua Thanh Dao sư tỷ ở lại trong điện của vị công tử kia cả đêm."
"Đúng rồi, thậm chí có người nghe nói qua hôm sau sư tỷ còn không bước đi nổi." Một tên đệ tử giọng điệu hơi chua ngoa nói. Thanh Dao Tiên Vân đạo cung nổi danh là tiên tử đất Đông Hoang, tiên tử đứng đầu bảng cứ thế bị túm mất rồi. Nhưng phẫn nộ nhất vẫn là các sư tỷ sư muội khác trong cung đều muốn thay vị kia mà lại bị cự tuyệt hết.
"Chuyện này không phải sự thật, không phải là thật, nói cho ta không phải là thật đi." Lâm Phàm nắm chặt rào chắn, đôi mắt chuyển sang đỏ ngầu như dã thú gào thét với bên ngoài. Hắn không tin đây là sự thật, Thanh Dao trong lòng hắn không phải như thế.
"Cần gạt ngươi à." Một đệ tử khác khinh thường nhìn Lâm Phàm. Thứ gì cho rằng mình đạt được hạng nhất đệ tử nội môn là ghê gớm, nữ tử mình ái mộ chẳng phải ở cùng người khác rồi sao.
"Không, không." Lâm Phàm ôm đầu ngồi thụp xuống, đôi mắt phiếm hồng. Không được, ta muốn ra ngoài tìm nàng hỏi cho rõ ràng, hắn không thể bị nhốt mãi trong này được.
"Sư tôn, ta cầu xin ngài giúp ta ra ngoài, có được không?" Lâm Phàm lẳng lặng hỏi thầm vị sư tôn cường đại dị thường nhất trong mắt mình. Hắn cảm thấy cho dù là Cung chủ Tiên Vân cung cũng chưa chắc đã là đối thủ của vị sư tôn thần bí này.
"Haizzz, ngu ngốc, ngươi có biết hôm qua đã đắc tội ai không?" Lão giả thở dài. Mặc dù lão cũng không biết người kia là ai, nhưng lão cảm nhận được tu vi của hắn cường đại.
Tuổi tác tương đương với Lâm Phàm, nhưng nếu không cảm nhận sai thì tu vi của hắn đã là Nhân Hoàng, bước lên con đường Nhân Hoàng, thiếu niên Nhân Hoàng. Nhân Hoàng ở độ tuổi này không biết ở thời Thượng cổ có hay không nữa, dù sao thì lão chưa từng thấy.
Nếu không đoán sai, người kia không phải là Thái tử của Hoàng tộc Thái Cổ thì chính là đạo tử của thế gia Tiên Cổ vọng tộc. Chỉ những thế lực hàng đầu mới có khả năng có cơ hội bồi dưỡng ra yêu nghiệt thế này.
Đừng nói lão bây giờ, cho dù là lão ở thời kỳ đỉnh phong cũng không thể là đối thủ của con quái vật khổng lồ kia.
"Phàm Nhi, chúng ta bỏ trốn trước. Chúng ta không thể ở lại tiên thổ Đông Hoang này nữa. Chúng ta đến Bắc Yêu, ở nơi đó, vi sư biết có một thiên đại cơ duyên." Ánh mắt lão giả nhìn về phương xa, nơi đó là thành hoàng của hắn, hắn đã để lại ở nơi kia một cái đạo thống.
"Sư tôn, là đệ tử liên lụy đến người." Lâm Phàm cảm thấy áy náy với sư tôn của mình, là do sự vọng động của mình đã hại bọn họ bị giam cầm trong lao ngục.
"Không sao, lần sau chú ý hơn là được. Chỉ cần sau này trở thành cường giả đỉnh cao sợ gì không có nữ nhân?" Trong lòng Huyền Lân vô cùng lo lắng, trong mắt hắn, Lâm Phàm không có gì tệ, nhưng lại xử trí quá cảm tính, quá để tâm đến nữ tử mình thích. Đây chính là ưu điểm, cũng là khuyết điểm.
Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, chỉ có thể nghĩ cách giải quyết. Huyền Lân chỉ hy vọng người kia sẽ không để ý đến bọn họ, nếu không hai người bọn họ sẽ xong đời.
"Công tử, việc ngài yêu cầu chúng ta đã làm xong." Ở đỉnh núi nọ, có ba người, hai người trong đó chính là người đã nói chuyện ở trước cửa nhà giam của Lâm Phàm. Hai người này chính là đệ tử thủ vệ ở ngục giam bị hắn dùng Trọng Đồng Nhãn tùy tiện khống chế.
"Làm tốt lắm." Tần Cửu Ca híp mắt, lạnh nhạt nhìn Lâm Phàm trong ngục giam. Hắn không tin Lâm Phàm còn nhịn được.
Tần Cửu Ca quay đầu nhìn về phía hai người đang cúi đầu, con mắt màu đỏ sậm xoay một vòng, hai người kia đều ngã ra đất. Hắn không muốn xảy ra chút sơ sót nào, không trực tiếp giết chết hai người này là may rồi, xóa ký ức của bọn hắn đã là vô cùng nhân từ.