Lục Ni nghe xong bĩu môi, cũng không sợ chút nào, đến lúc đó cô bé giành lấy quần áo để may, có thể tiết kiệm không ít vải, dù sao cô bé cũng gầy, làm nhỏ một chút cũng có thể mặc.
Nhà bọn họ, ngoại trừ chị ba lười biếng được mẹ nuông chiều gì cũng không biết, mấy chị em gái khác, thậm chí cô bé là người nhỏ tuổi nhất, đều biết làm những việc này.
Chử Hi nói chuyện với mẹ Chử một hồi mới đi, khi đi lại có thêm một ít đồ ăn trong giỏ, rau dưa và trứng gà, mẹ Chử còn đưa cho cô một ít tiền.
Cho tới bây giờ còn chưa được người ta thiên vị như vậy, vẻ mặt Chử Hi cảm động nhìn mẹ Chử,"Mẹ, mẹ yên tâm, chờ sau này con có tương lai, nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ."
"Ai, mẹ chỉ biết có con tốt thôi."
Lục Ni ở trong sân nghe thấy đều chua lòm.
Chử Hi xách giỏ quay về đội sản xuất số năm, thời gian trễ một chút, trên đường còn đụng phải mấy người đi làm việc, cô đi đường lớn, càng đi càng im lặng, lúc này hẳn là người ta đều vào trong ruộng làm việc.
Nhưng ngay khi cô đi đến đầu đường đội sản xuất lại đột nhiên đụng phải một người ngoài dự đoán.
Sau đầu cô gái thắt tóc đuổi ngựa tinh tế, thân hình gầy gò, nhìn từ phía sau, còn có hơi còng lưng, tựa như nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó lộ ra một khuôn mặt xanh xao vàng vọt, tóc mái thật dài gần như che khuất con mắt, ngũ quan vuông vức, nhưng bởi vì xương gò má cao, khóe miệng kéo xuống, khiến cho cả khuôn mặt mang theo chút dữ tợn, nhất là khi không cười nhìn người ta, gợi cho người ta cảm giác thật không dễ tiếp cận.
Chử Hi nhận ra người đó, là cô gái của nhà họ Phan, hình như tên Phan Tiểu Phượng gì đó.
Hơi nhíu mày, cô nhớ rõ trước kia hình như người này không phải như thế.
Kỳ thật, đoạn thời gian trước cô có nghe người tỉnh rồi, nhưng bởi vì gần đây mang thai không đi làm cho nên cũng không đụng nhau, ngược lại khi Trương Thục Mai đến thăm cô từng nhắc qua mấy lần, nói Phan Tiểu Phượng lại đi cắt cỏ lợn, không có gì đặc biệt, chỉ là thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt âm trầm nhìn các cô, có lần cô ta lơ đãng quay đầu lại, vừa mới đụng phải ánh mắt của người này, oán hận âm độc, đáng sợ nói không nên lời, sợ tới mức trái tim cô ta ngừng đập trong nháy mắt, lại liên tục gặp ác mộng mấy ngày...
Chử Hi đối mặt với người ta, cũng không biết có cần chào hỏi hay không, đang do dự thì thấy cô gái phía trước đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Vừa rồi cô không chú ý vẻ mặt đó, có thể cũng không có biểu cảm, chỉ là lúc này nhìn thấy là cô, giống như nhận ra, sắc mặt lập tức lạnh xuống, nặng nề, trong mắt toát ra ra hận ý.
Lồng ngực Chử Hi đập mãnh liệt, đã hiểu ý trái tim bị dọa tới ngừng đập của Trương Thục Mai.
Quả thật bị hoảng sợ, cho tới bây giờ cô còn chưa bị ai dùng loại ánh mắt này nhìn.
Cô gái giống như cũng không muốn giao tiếp với cô, xoay đầu rời đi.
Chử Hi dừng bước chân một chút, không thấy người nữa mới tiếp tục đi.
Nhưng mày cũng nhíu chặt lại, đoán rằng có thể là mình thấy việc này mà không nói cho nên bị người ta oán hận.
Trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái, Phan Tiểu Phượng này tỉnh lại cũng đã một khoảng thời gian, chính cô ta cũng không lộ ra việc này, lại hận người khác khoanh tay đứng nhìn, cũng thật là khó hiểu.
Sau đó quyết định đụng mặt người này phải trốn thật xa.
Cũng may mãi cho đến cuối năm, cô cũng không có cơ hội giao tiếp với người này, nhưng ngược lại nghe được vài thứ có liên quan trực tiếp gián tiếp với cô, cái gì mà khôi phục đề cử vị trí học đại học, cái gì mà đám cưới của con gái nhà họ Lưu bị lùi đi, cái gì mà người mấy ngày trước đi học đại học đột nhiên xảy ra vấn đề đổi thành người khác, còn có lãnh đạo đội sản xuất bị tố cáo gì đó...
Trong sáu tháng cuối năm, náo nhiệt trong đội sản xuất số năm chưa từng ngừng.
Nhưng những việc này không liên quan tới Chử Hi, bởi vì Lận Tông Kỳ sắp về rồi, chuyện cô phải làm cũng nhiều hơn, hoàn toàn không rảnh phân tâm chuyện khác, nhiều nhất là nghe đồn đãi một chút.