Người phụ nữ nũng nịu khóc thút thít, dường như đặc biệt đau lòng, còn vừa nói vừa nấc, thế nhưng lời nói ra lại hết sức rõ ràng: "Mẹ đừng nói như vậy, nếu không có mẹ, sao con có ngày hôm nay? Mọi người ai cũng bắt nạt con, đánh con, mắng con, chỉ có mẹ không chê con, giống như Bồ tát sống cứu con từ vũng bùn, còn đối xử với con như con gái ruột, nói về sau nơi này chính là nhà của con."
"Con biết con không xứng với Tông Kỳ, nhưng về sau con sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, cố gắng quán xuyến chuyện trong nhà, để anh ấy yên tâm làm việc. Con sẽ sinh cho Tông Kỳ bảy tám đứa con trai, nói với bọn chúng rằng sau này phải giống bà, giống cha của chúng, làm một người lương thiện chính trực. Mẹ, những cái này đều là mẹ cho con, mẹ là người mẹ chồng tốt nhất. Mẹ nói xem, con không hiếu thuận với mẹ thì biết hiếu thuận với ai đây?"
Nói xong cô ngẩng đầu nhìn mẹ Lận, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp là đôi mắt và cái mũi phiếm hồng, khóc đến thật đáng thương.
"Hả?"
Trong nhất thời, mẹ Lận không kịp phản ứng, đối diện với khuôn mặt lê hoa đái vũ của Chử Hi, suy nghĩ đầu tiên không phải là nghi ngờ tại sao người này lại có nhiều nước mắt như thế, mà là nhớ không nổi bản thân đã làm chuyện tốt gì khiến cô cảm động đến vậy. Càng không thể tin được chính mình ở trong mắt cô thế mà lại vĩ đại như thế.
Nghẹn nửa ngày, cuối cùng mới nói được một câu: "Đúng vậy, con nói rất đúng."
"..."
Chử Hi cũng không trông cậy gì vào bà ta, lấy đồ lấy được từ nhà họ Chử ra: "Mẹ, đây là đồ con mang từ nhà mẹ đẻ tới. Con biết mẹ đối xử với con rất tốt, cũng rất cảm kích mẹ. Mẹ nhìn xem, đây là trứng gà, mẹ con bắt vội để bồi bổ cho mẹ đấy."
"Còn có chút rau dưa, tuy rằng trong nhà cũng có, nhưng đây cũng là một chút tấm lòng của mẹ con. Bà ấy còn bảo con về sau phải hiếu thuận với mẹ, sống thật tốt với Tông Kỳ."
Dáng vẻ cô xinh đẹp, khóc lên cũng là mỹ nhân, hơn nữa giọng nói êm ái mềm mại, rất đáng tin.
Chử Hi tới đội sản xuất số năm mới được mấy ngày, hơn nữa mấy ngày nay cũng không ra ngoài làm việc, không có mấy ai thấy cô. Bọn họ chỉ biết mẹ Lận cưới một quả phụ cho con trai lớn, lúc này thấy là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, cảm thấy cũng không tệ như lời chị dâu cả nhà họ Lận nói. Quả phụ xinh đẹp như thế, cho dù tái giá, cũng không quá tệ.
Hơn nữa nghe lời cô gái này nói, nhà chồng trước của cô cũng không tốt lành gì. Trái lại sống ở đây tốt hơn, mẹ Lận đối xử với cô như con gái ruột, có xem như con ruột hay không thì bọn họ không biết, song nhìn dáng vẻ cảm kích của quả phụ này, sợ rằng không sai.
"Được rồi, được rồi," Người can ngăn tưởng chị dâu cả nhà họ Lận định nói nữa, nhanh chóng mở lời: "Giải tán hết đi, ngày tốt thế này cãi nhau làm gì? Có tinh thần vậy sao không đi làm ruộng kiếm thêm chút điểm?"
Còn có người nói với bà ta: "Vợ của Đại Sơn cũng thực là, chuyện có gì đâu mà ầm ĩ đến vậy? Tôi thấy cô gái này rất tốt, là một người có ân tất báo. Cưới vợ phải cưới hiền, như vậy trong nhà mới an ổn, nếu thương con trai thì về nhà đi, đừng gây thêm phiền phức cho con mình."
Người nói lời này là một người đã có tuổi trong đội, lúc còn trẻ đã đi dạy vài năm, lời nói của ông rất có sức nặng trong đội.
Quả nhiên, ông vừa nói xong, những người xem náo nhiệt bên cạnh cũng gật đầu: "Đúng vậy, cô gái này rất xinh đẹp, rất xứng đôi với Đại Oa, còn gì để chê nữa?"
"Hơn nữa tính tình cũng tốt, hiểu chuyện lại hiếu thuận, rất hợp với Đại Oa."
"Em dâu cô đã nuôi Đại Oa nhiều năm như vậy, cũng không đến mức phải hại thằng bé, con người Quế Hoa cũng không xấu."
Mẹ Lận nghe thấy những lời này, nhất là lời lúc nãy khen bà ta, tuy rằng giọng không lớn, nhưng bà ta vẫn nghe được. Trong lúc nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, quay đầu tìm người vừa nói, muốn biết là ai đã khen mình.
Người nọ đối diện với ánh mắt có chút nóng bỏng của mẹ Lận cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cũng không biết tại sao mình lại nói thế, chẳng qua vẫn nể tình tiếp tục khen vài câu: "Lúc Quế Hoa còn trẻ cũng rất giỏi, Tông Kỳ và Hữu Khánh đều có tiền đồ."
Mắt mẹ Lận sáng lên lấp lánh, sống lưng cũng dựng thẳng tắp.
Song, bác gái cả nhà họ Lận nghe mọi người nói vậy, mặt mày tái mét. Thấy dáng vẻ khoe khoang của mẹ Lận, cơn giận nghẹn trong ngực không phát tác được.
Không biết tại sao tình huống lại thay đổi, rõ ràng lúc nãy mọi người đều đứng về phía bà ta. Song bà ta cũng biết bây giờ dù mình có nói gì cũng không được lòng, thở sâu mấy hơi, bà ta oán giận trừng mắt nhìn mắt mẹ Lận và Chử Hi, sầm mặt rời đi.
Mẹ Lận thấy bóng dáng chị dâu cả tức giận rời đi, cảm thấy có hơi không thể tưởng tượng, đây là lần đầu tiên bà ta dám to tiếng với chị dâu mình.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng không biết có phải ảo giác của bà ta hay không, bỗng nhiên cảm giác trời càng sáng.
Song lại nghĩ thầm trong lòng, lấy được một cô con dâu có giá trị!