Chương 45: Ngoại truyện: Mơ lại giấc mơ xưa

Biến thành bé thỏ LEGO

Tạp Bỉ Khâu 15-10-2023 10:23:39

1. Trên thế giới có rất nhiều kiểu nói dối, chúng có thể có mục đích, không có mục đích, cẩu thả, tinh tế, đơn thuần, vô tình hoặc vô thưởng vô phạt. Tùy Ngưỡng nghĩ những gì mình nói dối Tạ Mân là thuộc loại cuối cùng. Năm ngoái sau khi gặp lại Tạ Mân, tình trạng giấc ngủ của Tùy Ngưỡng ngày càng tệ hơn, khi hai người ngủ chung thì ngủ rất ngon, nhưng lúc mỗi người một nơi lại không sao ngủ được. Tháng ba, Tạ Mân đến nơi ở của đối tác, phải ở lại hai tháng. Ngày thứ tư Tạ Mân rời đi, Tùy Ngưỡng không xếp lịch đi ăn sau giờ làm mà ăn tối đơn giản ở công ty, sau đó đến phòng khám của bác sĩ Trác theo kế hoạch. Trên đường đi, Tùy Ngưỡng nhìn tấm hình hội trường lúc sáng Tạ Mân gửi cho anh. Tạ Mân không chụp mình, nhưng Tùy Ngưỡng vẫn tìm thấy hắn qua hình ảnh phản chiếu trên mặt kính. Ngoài cửa sổ, không khí Tết trên đường phố Viên Cảng vẫn chưa tan hết, cây cối ven đường treo những nút thắt cát tường màu đỏ. Tùy Ngưỡng cầm điện thoại trên tay, anh ngờ ngợ rằng mình chỉ đang mơ một giấc mơ thật dài, dường như tất cả những gì anh có đều không chắc là thật, có thể là giả. Anh không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này, đoán rằng có lẽ là vì anh yêu chưa đủ lâu thôi. Vào phòng khám trong bệnh viện, Tùy Ngưỡng và bác sĩ Trác nói về những chuyện xảy ra gần đây, không vòng vo nhiều Tùy Ngưỡng đã nói thẳng mục đích của mình. Thật lòng bác sĩ Trác không ủng hộ, nhưng vẫn kê thuốc an thần cho một tuần theo yêu cầu của Tùy Ngưỡng. Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tùy Ngưỡng vốn định về căn hộ trong khách sạn và anh và Tạ Mân đang ở tạm, nhưng không rõ vì sao đang đi trên đường, Tùy Ngưỡng bỗng muốn đến căn hộ trong tòa nhà đối diện nhà Tạ Mân ở Lâm Phong Uyển, bèn bảo tài xế đổi hướng. Căn hộ ở Lâm Phong Uyển và ở Viên Cảng của anh do cùng một người thiết kế, bày trí nội thất bên trong cũng hao hao giống nhau. Sau khi quay lại với Tạ Mân, đã rất lâu rồi Tùy Ngưỡng chưa đến đây... Dù rằng lúc trước anh cũng không hay ở, có khi nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp hằng tuần còn thân thuộc với ngôi nhà này hơn anh. Anh kéo rèm cửa sổ thư phòng, căn hộ ở giữa tòa nhà hơi chếch đối diện là nhà Tạ Mân. Dù đứng trước cửa sổ không nhìn thấy gì trong đó, nhưng tính ra vẫn rất gần. Lúc mua căn hộ này Tùy Ngưỡng đã nghĩ vậy. Trước khi ngủ, Tùy Ngưỡng vừa uống thuốc xong thì Tạ Mân gọi anh. Bên Tạ Mân đang là buổi chiều, hắn hào hứng kể cho Tùy Ngưỡng nghe những chuyện mình trải qua trong một ngày. Tùy Ngưỡng đeo tai nghe, yên lặng nghe Tạ Mân nói chuyện, anh dần trở nên mơ màng. Trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ, anh bỗng thấy tay chân mình đau châm chích. Tùy Ngưỡng nghe thấy Tạ Mân nói "Có phải ai đó buồn ngủ rồi không, ngủ ngon nhé", nhưng không biết mình có đáp lại không. 2. Sau khi tỉnh lại, Tùy Ngưỡng phát hiện thế giới bỗng trở nên to lớn. Anh đang đứng trong căn phòng không quen mà cũng chẳng lạ... Chính xác hơn thì là phòng ngủ trong nhà Tạ Mân, trong chiếc hộp nhựa acrylic trong suốt. Tùy Ngưỡng nghĩ thuốc ngủ chưa hết hẳn tác dụng nên anh mới nằm mơ như vậy. Anh bước lên một bước, đặt tay lên vách hộp, chăm chú quan sát Tạ Mân, đồng thời cũng nhận ra hình như mình đã biến thành một con gấu màu đen. Lần trước khi đến nhà lấy đồ giúp Tạ Mân anh đã thấy nó. Tùy Ngưỡng nghĩ nằm mơ thế này cũng thú vị đấy chứ, tốt hơn mơ thấy những ký ức vụn vặt kia nhiều. Phòng ngủ kéo rèm nên hơi tối, không nhìn rõ là ban đêm hay ban ngày. Chiếc chăn cách chỗ anh không xa bỗng nhiễn cử động, sau đó có người ngồi dậy, là Tạ Mân với bộ đồ ngủ màu xanh sẫm. Sau khi ngồi dậy, Tạ Mân ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó mò mẫm lấy chiếc điện thoại dưới gối ra. Nhưng hắn nhìn điện thoại hồi lâu vẫn không cử động chút nào, còn đột nhiên có vẻ rất kinh hoàng. Tùy Ngưỡng nhớ lại dáng vẻ đắc chí dọa mình khi mới biến thành thỏ lego của Tạ Mân, bèn làm theo những gì trong trí nhớ, gõ lên vách hộp nhựa. Tạ Mân nghe tiếng, quay sang nhìn Tùy Ngưỡng. Tùy Ngưỡng lại gõ vào hộp, Tạ Mân trố mắt ngẩn người hồi lâu mới xuống giường đi về phía chiếc hộp. Hắn dừng lại trước hộp nhựa rồi cúi xuống, Tùy Ngưỡng nhìn cần cổ thon dài trắng trẻo của hắn lại gần mình, sau đó hắn mở hộp ra, thô lỗ cầm Tùy Ngưỡng ra ngoài. Lúc này Tùy Ngưỡng chợt nhận ra, sức mạnh, sắc thái và ánh mắt này không giống đang mơ lắm. "Quái lạ." Tạ Mân nhíu mày khẽ nói. "..." Tạ Mân táy máy với tay chân Tùy Ngưỡng, vặn đầu anh, xách quần áo của anh lên vung vẩy, sau đó lầm bầm: "Vừa rồi cậu cử động à? Hay là ông đang nằm mơ?". Tùy Ngưỡng trả lời: "Là tôi cử động". Tạ Mân lập tức đứng hình, trợn mắt nhìn Tùy Ngưỡng gần chục giây. Để xoa dịu bầu không khí, Tùy Ngưỡng thử hắng giọng gọi hắn, song Tạ Mân lại bỗng rùng mình ném anh đi. 3. "Chuyện gì vậy Tùy Ngưỡng?" Tạ Mân ngồi trước mặt Tùy Ngưỡng, trông hắn có vẻ buồn bực: "Có phải chúng ta đang nằm mơ không?". Tạ Mân vừa nêu ý kiến, Tùy Ngưỡng lập tức hùa theo "Đúng là đang mơ", thế mà hắn lại mắng Tùy Ngưỡng chỉ biết nói mấy câu làm hắn rối hơn mà chẳng làm gì... Bỗng dưng tình hình lại càng thêm chân thực. "Chẳng lẽ cậu cũng gặp tai nạn gì, sợ đau nên nhập vào gấu con à?" Tạ Mân chạm nhẹ vào bàn tay đen bóng loáng của Tùy Ngưỡng, khẽ nói: "Nhưng tại sao chúng ta đều quay về bốn năm trước vậy. Lạ thật..." Tùy Ngưỡng nhìn mặt Tạ Mân, cảm giác Tạ Mân hai mươi sáu tuổi tròn trịa hơn bây giờ đôi chút, thậm chí hai gò má còn hơi hơi gồ lên. Đây là Tạ Mân mà Tùy Ngưỡng còn không dám mơ ước. "Cậu có số điện thoại của đại sư Dịch không?" Tạ Mân hỏi. "Tôi không nhớ," Tùy Ngưỡng nói: "Chắc phải hỏi phó tổng giám đốc của tôi". Tạ Mân cào tóc, mái tóc vốn đã rối tung lại càng lộn xộn hơn. Hắn cúi xuống nhìn Tùy Ngưỡng đã biến thành đồ chơi, bèn kéo áo Tùy Ngưỡng, nói: "Được rồi. Nhưng tại sao cậu lại nhập vào đồ chơi có sẵn quần áo, lại còn to hơn thỏ con của tôi quá trời luôn vậy?". "Chuyện này cũng muốn so à?" Tùy Ngưỡng bật cười. "... Vậy có phải tôi nên đi tìm cậu không?" Tạ Mân ngáp một cái, sau đó giơ điện thoại ra trước mặt Tùy Ngưỡng, như thể không hề nhận ra Tùy Ngưỡng đang bị nhìn ngược: "Đây, sếp Tùy nhìn ngày xem có nhớ được ngày này bốn năm trước mình đang làm việc ở đâu không?". Tùy Ngưỡng đọc mấy hàng chữ lộn ngược, cảm giác nhìn ngày hơi quen, anh nhớ lại một lát rồi nói với Tạ Mân: "Cậu xem lịch trình xem, hình như mai là buổi đấu giá chúng ta đã gặp nhau". "Hả," Tạ Mân ngạc nhiên nhìn anh, ngớ ra mấy giây mới mở lịch trình ra xem, sau đó khen Tùy Ngưỡng: "Nhớ giỏi quá ha". Tùy Ngưỡng không đáp lại, hắn nói tiếp: "Vậy tôi đến tìm cậu nhờ phó giám đốc của cậu giới thiệu đại sư Dịch cho tôi?". "Gặp nhau nên nói gì đầu tiên nhỉ?" Hắn nắm bàn tay không có ngón tay của Tùy Ngưỡng, khẽ cười: "Cậu muốn nghe gì?". Tùy Ngưỡng biết bây giờ mình nên nghiêm túc một chút, nhưng Tạ Mân hai mươi sáu tuổi khiến anh thấy say mê lạ kỳ, anh bèn nói: "Tôi muốn nghe gì cậu cũng nói à?". Quả nhiên Tạ Mân sững người, nói "Cút". "Đang nói chuyện nghiêm túc đấy," Tạ Mân chọc Tùy Ngưỡng: "Bây giờ cậu chỉ là gấu của tôi thôi biết chưa?". Tùy Ngưỡng nhìn Tạ Mân, nói "Biết rồi". Sau đó Tạ Mân bỗng cười, bảo: "Tùy Ngưỡng, sao cậu biến thành gấu đáng yêu thế nhỉ, đáng yêu hơn người thật nhiều". Lần đầu tiên trong đời Tùy Ngưỡng nghe người khác nói mình đáng yêu. Dù đúng là anh mặt dày hơn Tạ Mân, không để bụng chuyện mình nhập vào món đồ chơi nào, nhưng nghe vậy anh cũng khó tránh khỏi bối rối. "Gọi chủ nhân đi." Tạ Mân đặt Tùy Ngưỡng lên đùi, đắc chí nói. Tùy Ngưỡng xác nhận lại: "Muốn nghe thật à sếp Tạ?". Tạ Mân bị cắn ngược, bèn nói Tùy Ngưỡng biến thái. 4. Mô hình bearbrick bản giới hạn này là quà tặng sinh nhật lúc Tạ Mân hai lăm tuổi của Giang Tứ, con gấu được làm từ nhựa màu đen, mặc áo phông xám quần bò, cao chừng mười lăm centimet, không tiện cầm theo người lắm. Tùy Ngưỡng có thể tưởng tượng mọi người xung quanh sẽ nghĩ thế nào khi thấy một người ôm đồ chơi đi khắp mọi nơi như thế, nhưng Tạ Mân vẫn ngang nhiên ôm gấu xuất hiện tại buổi đấu giá. Tùy Ngưỡng yên lặng dán sát vào người Tạ Mân, nhìn hắn quen việc chào hỏi bạn bè. Đi qua sảnh lớn và hành lang khách sạn, Tùy Ngưỡng nhìn thấy một anh khác vô cùng to lớn. E là chẳng mấy ai trên đời có cơ hội được nhìn thấy mình chân thực qua một góc nhìn khác thế này. Tùy Ngưỡng bị tay Tạ Mân kẹp chặt, nghĩ vậy. Khi tham gia tiệc đấu giá Tùy Ngưỡng hai mươi bảy tuổi, lúc đó khi biết có Tạ Mân tham gia, anh chần chừ hồi lâu vẫn kìm lòng không đặng tới đây. Nhưng dù vậy anh cũng không thể chào hỏi câu nào, chỉ nhìn hắn qua đám đông, biết Tạ Mân cũng biết mình tới đây đã thấy thỏa mãn rồi. Sau đó, nhận xét bác sĩ Trác dành cho anh là không khỏe mạnh, nhưng chưa tới mức quá đáng. Tùy Ngưỡng thật mặc suit màu đen, không nhìn về phía Tạ Mân, nhưng để Tùy Ngưỡng đồ chơi nhận xét thì tư thế của anh có hơi cứng nhắc. "Sếp Tùy," Tạ Mân nói nhỏ: "Sao lạnh lùng quá vậy, không thèm nhìn tôi luôn". "Tôi có nên qua chào không?" Tạ Mân hỏi ý anh. Xung quanh không có ai khác, Tùy Ngưỡng bèn nói: "Đi đi". Tạ Mân lại gần Tùy Ngưỡng hai mươi bảy tuổi, ngại ngùng chào anh. Tùy Ngưỡng nhận ra mình đang ngồi đằng trước đang căng thẳng rõ ràng, tuy giọng nói không thay đổi nhưng nói chậm hơn nhiều, cử động cũng có vẻ thiếu tự nhiên. Trông Tùy Ngưỡng thật có vẻ đang nghiêm túc nghe Tạ Mân nói bừa, nhưng Tùy Ngưỡng đồ chơi có thể chắc chắn đầu anh đang trống rỗng, may sao Tạ Mân không nhận ra. "Tôi thấy lần nào cậu khởi công cũng rất suôn sẻ," Tạ Mân bịa chuyện hết mình: "Có phải có nghi lễ đặc biệt nào không? Mê tín cũng được, giờ tôi mê tín lắm". "... Để tôi hỏi phó giám đốc giúp cậu, mấy chuyện này là do anh ta sắp xếp." Tùy Ngưỡng lịch sự nói, sau đó sang bên cạnh gọi điện. "Tùy Ngưỡng," Tạ Mân ôm gấu Tùy Ngưỡng, khẽ nhận xét: "Giờ cậu phối hợp quá, sau này cũng bảo đi đông thì không đi tây giống vậy được không?". "Được chứ," Tùy Ngưỡng nói với Tạ Mân: "Chủ nhân". Tay Tạ Mân run lên, suýt nữa thì ném Tùy Ngưỡng đi. Hắn vừa tức vừa xấu hổ cúi xuống nhìn Tùy Ngưỡng đồ chơi: "Không bình thường cũng phải chọn thời gian được không?". Tùy Ngưỡng thấy Tạ Mân sao mà đáng yêu quá, đành phải nghe theo hắn: "Tôi biết rồi, sẽ cố gắng". Lúc này Tùy Ngưỡng thật cũng quay lại, anh đọc số đại sư Dịch cho Tạ Mân, còn nói phó tổng giám đốc đã liên lạc giúp hắn rồi, gọi thẳng qua là được. Tạ Mân cúi đầu lưu số, Tùy Ngưỡng thật lại nói: "Lâu rồi không gặp". Tùy Ngưỡng đồ chơi ngẩng đầu gấu nhìn chính mình, anh có thể nhận ra mình đang rất căng thẳng, tiếc là Tạ Mân không biết. Nhưng hình như như vậy cũng may, bởi chắc chắn Tùy Ngưỡng thật không muốn Tạ Mân nhận ra. "Lâu rồi không gặp." Tạ Mân lưu số xong thì ngẩng đầu cười với anh, sau đó ôm gấu Tùy Ngưỡng rời đi. 5. Tạ Mân mua ba bức tranh trong buổi đấu giá, nhiều hơn lần trước một bức, là bức tranh Tùy Ngưỡng mua lần đó. Lần này Tùy Ngưỡng thật có giơ bảng một lần, nhưng thấy Tạ Mân giơ bảng anh lại không tham gia tiếp nữa. Tạ Mân mua xong mới dán vào da Tùy Ngưỡng đồ chơi, nói: "Tặng cậu đấy, sao, sếp Tùy thích không?". Tùy Ngưỡng cũng bất đắc dĩ trước sự tùy hứng và tùy ý của Tạ Mân, anh nói: "Lâu vậy rồi vẫn còn nhớ". "Đừng hiểu lầm, tôi nhớ dai thôi." Tạ Mân đắc chí nói nhỏ. Đấu giá xong Tạ Mân nói muốn ra ngoài hít thở, bèn kẹp Tùy Ngưỡng đồ chơi bên hông ra khỏi sảnh, trùng hợp bắt gặp Tùy Ngưỡng thật đang gọi điện. Có lẽ vì ở cùng Tùy Ngưỡng lâu rồi, Tạ Mân không né tránh mà lại gần anh, hắn nghe thấy Tùy Ngưỡng nói: "Hẹn bác sĩ Trác chiều ngày kia giúp tôi". Tạ Mân khựng lại, tránh sang bên cạnh nấp sau cột nhà. Tùy Ngưỡng gọi điện xong thì quay lại hội trường, không phát hiện ra hắn. "Trác Bình," Tạ Mân bỗng nói với Tùy Ngưỡng đồ chơi: "Sao vội vàng đi gặp người ta quá vậy?". Tùy Ngưỡng cũng biết một lời nói dối phải vun đắp bằng rất nhiều lời nói dối khác, nên anh bình tĩnh nói với Tạ Mân: "Thích tập thể hình không được à?". "Đâu có," Tạ Mân bật cười, không cúi đầu nhìn Tùy Ngưỡng. Một lát sau hắn mới bảo: "Thật ra cũng có lúc tôi đến tìm bác sĩ Trác mà, chuyện này có gì đáng ngại đâu". Tùy Ngưỡng sửng sốt. Tạ Mân ôm anh quay lại hội trường, không thảo luận chuyện này tiếp nữa... 6. Đêm đó Tạ Mân ở tại phòng khách sạn tổ chức đấu giá, gọi điện cho đại sư Dịch. Đồ đệ của đại sư Dịch nghe máy, hỏi có phải Tạ Mân muốn làm nghi lễ khởi công không. Tạ Mân nói phải, sau đó hỏi thêm đại sư Dịch có thời gian tư vấn cho không, hắn đang gặp vài chuyện lạ, giá cả có thể trao đổi. Không lâu sau, đại sư Dịch cười tít mắt xuất hiện trước màn hình. "Đại sư, chuyện là thế này," Tạ Mân ôm Tùy Ngưỡng trong lòng, nhìn điện thoại: "Không biết đại sư đã gặp chuyện một người bỗng dưng từ ba mươi tuổi trở lại thân thể lúc hai sáu tuổi chưa?". Đại sư Dịch vuốt râu: "Có đau đớn gì không?". "Không," Tạ Mân đáp: "Vừa ngủ dậy đã vậy rồi". "Xung quanh có ai khác thường không?" Đại sư hỏi tiếp. "... Có một người bạn," Tạ Mân nói: "Nhưng cậu ấy không quay lại cơ thể và nhập vào một đồ vật. Có phải cậu ấy có chuyện gì rồi nên hồn nhập vào đồ chơi để tránh sự đau đớn không?". Đại sư nhíu mày suy nghĩ, sau đó bảo Tạ Mân đọc ngày sinh của hai người. Ông ta tính toán hồi lâu, bỗng nói: "Hồn nhập vào đồ vật, có hai trường hợp, một là như anh Tạ nói do hồn phách không chịu được đau đớn phải tạm rời cơ thể, nhưng trường hợp này cần dùng đến bùa tráo hồn, và phải viết tên mình lên bùa trước khi chuyện xảy ra, mà anh Tạ chưa từng dùng bùa này. Trường hợp còn lại khá phức tạp, anh Tạ có thể hiểu đây là sự cố chấp của người đó với một chuyện chưa hoàn thành. Trước khi chuyện xảy ra, chắc chắn người đó đang ở một nơi đặc biệt, vì những nguyên nhân nào đó mà thời gian và không gian đảo ngược. Anh Tạ quay về quá khứ hẳn cũng liên quan đến chuyện này". "... Vậy xin hỏi đại sư, có cách nào giải quyết không?". "Tùy ý niệm ngoan cố nhưng sẽ không kéo dài lâu," đại sư nói: "Có lẽ chừng vài ba ngày sẽ tự động trở lại thôi". Tùy Ngưỡng im lặng để Tạ Mân ôm mình, nhìn Tạ Mân chuyển tiền cho đại sư rồi tắt máy. Bầu không khí im lặng một hồi, sau đó Tạ Mân bỗng hỏi: "Tùy Ngưỡng, bùa tráo hồn là gì thế?". "Tôi đã muốn hỏi cậu từ trước rồi," hắn nói: "Tôi thấy cậu chuyển tiền cho đại sư rất nhiều lần". Ánh đèn trên trần hắt xuống khiến bàn tay đặt trên đùi gấu đồ chơi có vẻ vừa mịn màng vừa mềm mại. Lúc này tay Tạ Mân vẫn hơi mũm mĩm, tựa như hắn vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi thời niên thiếu, vẫn còn chút gì đó lãng mạn và thơ ngây. Tùy Ngưỡng bỗng nhận ra, không biết từ khi nào anh đã nói dối quá nhiều, những lời nói dối chồng chất đến ngưỡng lung lay chực đổ. Dù trước khi Tạ Mân vạch trần, Tùy Ngưỡng luôn cho rằng mình đã che giấu kỹ lắm. Nhưng dù là đến lúc này, Tạ Mân vẫn không nói chuyện với Tùy Ngưỡng bằng thái độ tra hỏi, thậm chí không đến mức chất vấn mà chỉ nghi ngờ một chút thôi, không có đề phòng, chỉ nhẹ nhàng đùa nghịch cánh tay gấu, nói: "Không muốn nhắc đến cũng không sao, nhưng đại sư nói trước khi cậu nhập vào con gấu này đã ở một nơi đặc biệt, có thể nói là ở đâu không?". Lá chắn cho cuộc sống mười năm vô nghĩa mà Tùy Ngưỡng tạo ra như rất nhiều quân bài domino khổng lồ, bắt đầu đổ xuống từ trên đỉnh núi giữa gió táp mưa sa. 7. Tay chân gấu đồ chơi đều tròn xoe, trông vụng về đáng yêu, anh ngồi im nói với Tạ Mân: "Lúc đó tôi ở Lâm Phong Uyển". "Nhà tôi á?" Tạ Mân khó hiểu hỏi. "Không phải," Tùy Ngưỡng dừng một lát mới nói: "Tôi cũng có nhà ở Lâm Phong Uyển". "..." Tạ Mân không ngờ anh lại trả lời như vậy, hắn nhìn con gấu một lát, hỏi: "Mua lúc nào thế?". "Mấy năm rồi," anh đáp. "Tôi không nói với cậu là vì... tôi biết làm vậy rất bất thường," Tùy Ngưỡng từ tốn giải thích với Tạ Mân: "Chuyện Trác Bình và bùa tráo hồn cũng vậy". Giọng Tùy Ngưỡng khi nói chuyện luôn khiến người ta cảm giác anh cực kỳ thuyết phục, anh có lý nhất. Từ thuở thiếu thời quen biết Tùy Ngưỡng đến khi chia tay, Tạ Mân từng ghét anh ra vẻ như ngôi sao học đường khiêm tốn, sau đó lại thích sự bình tĩnh và chững chạc của anh, cuối cùng dù đã chia tay rồi hắn vẫn lén lút học theo anh. Khi báo cáo trước bạn bè và giảng viên đại học, lần đầu tiên giành được một hợp đồng, Tạ Mân luôn nghĩ nếu là Tùy Ngưỡng thì anh sẽ làm thế nào. Tạ Mân nghĩ bây giờ Tùy Ngưỡng đang làm gì, có phải đã thành công và có một cuộc sống tốt đẹp rồi không. Chắc chắn anh sẽ không nhớ Tạ Mân mà tiếp tục đi về phía trước, nên Tạ Mân cũng sẽ không nhớ anh. Nhưng bây giờ Tùy Ngưỡng lại ở trong con gấu của Tạ Mân, nói với hắn: "Sau khi chia tay, tình trạng tinh thần của tôi không ổn lắm". "Thời gian đầu rất bận, cũng rất nghèo, không có thời gian nghĩ nhiều. Sau này điều kiện tốt hơn, tôi quen Trần Liêu, thỉnh thoảng cũng nhờ anh ta nghe ngóng tin tức về cậu. Tuần sau khi cậu mua căn nhà ở Lâm Phong Uyển thì tôi đến Dư Hải công tác, có qua môi giới nhà xem thử rồi mua một căn, nhưng tôi không hay ở đó". Tạ Mân nhìn Tùy Ngưỡng, hắn cảm giác mình hơi mù mịt, nhưng phần nhiều là đau lòng, như thể đang tiếc nuối lại không thể làm gì khác. Hắn nhìn Tùy Ngưỡng, nói: "Vậy à?". "Ban đầu tôi rất hay đến Dư Hải nhìn cậu," lời kể của Tùy Ngưỡng như đang kể lại chuyện của người khác, không có quá nhiều cảm xúc: "Trác Bình không kiến nghị tôi làm vậy, hai năm sau thì có giảm bớt tần suất. Tôi biết làm vậy là biến thái, nên tôi mới đùa với cậu, tỏ ra giống mình của trước đây một chút để bầu không khí bớt căng thẳng, như vậy mới là bình thường. Có những lúc cũng không dễ gì, nhưng ít ra có thể không để cậu phát hiện". Gấu đồ chơi không có biểu cảm, nhưng Tạ Mân lại cảm giác hình như Tùy Ngưỡng đang tự cười nhạo mình, anh nói: "Cậu cũng không thích người chia tay rồi còn theo dõi mình đâu nhỉ?". "Tùy Ngưỡng." Tạ Mân gọi tên anh, không muốn anh nói bản thân mình như vậy nữa. Gấu đồ chơi dừng lại, Tạ Mân bèn nghĩ xem mình nên nói gì. Chẳng qua EQ của hắn thật sự không cao chút nào, hắn im lặng suy nghĩ vài ba phút vẫn không biết nên nói gì, bèn lại gần hôn lên cái trán bóng loáng của gấu đồ chơi. Chất nhựa lạnh băng, Tùy Ngưỡng rất yên tĩnh. Tạ Mân hôn chú gấu một lúc rồi nhắm mắt lại, nói: "Hay lúc nào về cậu đưa tôi đến xem nhà cậu nhé, ở đó có thấy được nhà tôi không?". "Chúng ta đi nhìn trộm cậu đi, được không?" Tạ Mân bỗng nghĩ ra một chuyện, mở mắt bảo: "Thiếu gia đây cũng muốn theo dõi cậu, theo dõi ngược lại luôn". Nhìn hắn cố gắng ra vẻ hoạt bát như vậy, cuối cùng Tùy Ngưỡng cũng cười. 8. Tùy Ngưỡng cảm thấy sự bao dung của Tạ Mân và chính hắn như một loại thuốc được gói như những viên kẹo nhiều vị, nhưng lại có tác dụng hơn tất cả loại thuốc anh có thể mua được trên thị trường. Từ thành phố tổ chức đấu giá về Dư Hải, Tạ Mân lập tức bảo thư ký xin nghỉ làm. "Tôi không nghỉ làm vì cậu đâu đấy," Tạ Mân nhấn mạnh: "Lúc đó tôi nghỉ ba ngày nên bây giờ cũng nghỉ thôi. Vả lại bây giờ tôi cũng không quen làm việc cho bố tôi nữa". Trời vẫn chưa tối, Tạ Mân ôm Tùy Ngưỡng đồ chơi, ép anh chỉ vị trí phòng mình rồi đứng trước cửa sổ bắt Tùy Ngưỡng ngắm cửa sổ tòa nhà đối diện cùng mình. "Không thấy gì hết." Tạ Mân nhìn ngắm hồi lâu rồi lầm bầm, sau đó, điện thoại hắn bỗng rung lên. Hắn quay lại xem, đặt điện thoại trước mặt Tùy Ngưỡng, là Tùy Ngưỡng hai mươi bảy tuổi nhắn tin, hỏi: "Đã hẹn được đại sư chưa?". "Trả lời gì đây?" Tạ Mân nghiêm túc hỏi anh. Tùy Ngưỡng không trả lời được. "Vậy tôi tự trả lời vậy," Tạ Mân nói: "Trả lời là 'Hẹn được rồi, cảm ơn'". Hắn vừa gửi tin nhắn xong thì nhận được câu trả lời: "Không cần cảm ơn". "Cậu nói xem cậu đang trả lời tin nhắn ở đâu thế?" Tạ Mân hỏi: "Viên Cảng hay Dư Hải?". "Viên Cảng," Tùy Ngưỡng bỗng thấy nói ra cũng không còn khó khăn quá nữa: "Sau khi đấu giá xong phải tới chỗ bác sĩ Trác". "À," Tạ Mân dừng một lát, xoa mặt gấu đồ chơi bảo: "Được rồi". "Tùy Ngưỡng," Tạ Mân bỗng hỏi anh: "Nói xem khi chúng ta bình thường trở lại, Tùy Ngưỡng đang nhắn tin với tôi này có liên lạc với Tạ Mân nữa không?". Tùy Ngưỡng suy nghĩ, nói "Không biết". Điều Tạ Mân hỏi cũng là điều anh muốn biết. Có hai Tùy Ngưỡng trên cùng một Trái Đất, chuyện này không chỉ lạ thường mà cũng mang đến cho anh rất nhiều tưởng tượng. Ví dụ như ở thế giới này, khi Tùy Ngưỡng và Tạ Mân liên lạc với nhau sớm hơn thì họ sẽ đi đến kết cục thế nào. Liệu có quay lại sớm hơn không? Tạ Mân có biến thành thỏ lego của anh nữa không? "Chắc là có nhỉ?" Tạ Mân bỗng nói: "Cậu liên lạc với tôi, ban đầu tôi sẽ giả vờ lạnh lùng, sau đó thì không nhịn được tìm cậu, cuối cùng sẽ quay về bên nhau". Lúc nói những câu này, Tạ Mân ngây thơ như một cậu học sinh, khiến Tùy Ngưỡng cảm giác chia tay chỉ là một cơn ác mộng. Tùy Ngưỡng cố ý nói: "Sếp Tạ dễ dỗ vậy sao?". Tạ Mân quay Tùy Ngưỡng đi không cho anh nhìn mình, hắn đặt tay lên vai đồ chơi, nói: "Vì tôi thích cậu, được chưa?". "Nếu cậu đến tìm tôi sớm hơn," hắn nói với Tùy Ngưỡng: "Tôi cũng chỉ giả ngầu được một xíu thôi". Tạ Mân nói rất nghiêm túc, tim Tùy Ngưỡng đập nhanh như sắp bật khỏi cơ thể gấu con. 9. Trong cơn mơ, Tùy Ngưỡng thấy cơ thể mình nhẹ đi, rời khỏi con gấu rồi hóa thành một vệt sáng đi lại trong nhà Tạ Mân. Đồng hồ hiển thị chín giờ sáng, Tạ Mân đang ngủ rất say trên giường. Tùy Ngưỡng nhìn hắn một lát mới rời khỏi phòng, chậm rãi đi chuyển ra phòng khách. Anh không nhớ lần trước mình tới đây là lúc nào, cũng không rõ là vì sao. Anh đi từ phòng khách ra lối vào, lơ lửng giữa không trung. Tùy Ngưỡng nhìn sàn nhà, nhìn cửa nhà Tạ Mân, cuối cùng anh đi xuyên qua cửa bay theo thang máy xuống dưới. Dư Hải vào xuân xanh mướt, Tùy Ngưỡng tìm thấy mình trong sảnh lớn tòa nhà. Tùy Ngưỡng hai mươi bảy tuổi mặc đồ bình thường, tay ôm bó hoa tươi đứng cạnh sô pha trong khu công cộng. Trông anh vừa hồi hộp vừa ngẩn ngơ, rõ ràng đã mua hoa rồi lại không biết có nên đi lên tặng người muốn tặng không. Tùy Ngưỡng phát hiện thật ra anh cũng không hiểu mình đến vậy, cũng không thể bắt gặp mỗi một quyết định của mình về sau. Vệt sáng đứng trong sảnh không biết bao lâu, sau đó anh nhìn thấy Tùy Ngưỡng ôm hoa đi về phía cầu thang. 10. Khi mở mắt lần nữa, Tùy Ngưỡng đã trở lại chiếc giường phòng ngủ ở Lâm Phong Uyển. Không biết có phải vì lạ giường không mà anh thấy hơi khó chịu, mở mắt suy nghĩ cả buổi Tùy Ngưỡng mới giơ tay lên nhìn, đã không còn là chiếc tay gấu tròn xoe nữa. Anh biến thành gấu đồ chơi trong nhà Tạ Mân hai mươi sáu tuổi như một giấc mơ không biết tốt hay xấu, khi tỉnh dậy nhớ lại, anh vô cùng hy vọng Tạ Mân trở về quá khứ cùng mình là thật, nhưng anh cũng biết là rất khó xảy ra. Tùy Ngưỡng ngồi dậy, định ra xem thử lượng thuốc bác sĩ Trác kê cho mình có phải không bình thường không, thì bỗng dưng nhận được điện thoại của Tạ Mân. Anh sững người vài giây rồi nhấc máy, nghe Tạ Mân nói: "Tùy Ngưỡng, hình như tôi mới nằm mơ". Tùy Ngưỡng không nói gì, Tạ Mân lại nói tiếp: "Tôi mơ thấy cậu biến thành con gấu ngu ngốc Giang Tứ tặng tôi, cho tôi nghịch cậu thỏa thích". "..." Tùy Ngưỡng bật cười. "Chúng ta còn cùng nhau đến buổi đấu giá tìm cậu hồi hai bảy tuổi để xin số đại sư Dịch," Tạ Mân nói: "Cuối cùng cậu lúc hai bảy tuổi còn ôm hoa đến nhà tặng tôi cơ". "Sau đó tất nhiên là tôi nhận rồi," hắn đắc chí nói: "Lúc đấu giá tôi có mua thêm một bức tranh, đúng lúc mang ra làm quà đáp lễ luôn". Hết