Chương 42

Phổ La Chi Chủ

Sa Lạp Cổ Tư 08-08-2024 05:51:11

Xoẹt! Người bán hàng rong quẹt một que diêm, nhờ ánh sáng le lói của ánh lửa mà Lý Bạn Phong thấy rõ hoàn cảnh xung quanh. Đây là một căn phòng không tính quá lớn, nhìn qua có thể thấy rộng khoảng ba mét, dài khoảng hai mét, diện tích xấp xỉ sáu mét vuông. Trong phòng trống rỗng, ngoại trừ vách tường loang lổ ra thì không có cái gì, đến cả một cánh cửa sổ cũng không có. Diêm sắp tắt rồi, một chân của người bán hàng rong đã ở ngoài cửa, còn một chân vẫn ở trong phòng, quay đầu lại nói với Lý Bạn Phong: "Cửa phòng sắp đóng lại, chuyện tiếp theo cực kỳ quan trọng, cậu nhất định phải ném chìa khoá ra khỏi cửa trước khi cửa phòng đóng lại, cậu phải ném tới một nơi thích hợp." Nói xong, người bán hàng rong ném chìa khoá ra ngoài. Phía ngoài cửa tràn ngập sương mù, Lý Bạn Phong cũng không biết gã ném chìa khoá đến đâu. Ầm! Cửa phòng đóng lại, que diêm cũng bị tắt, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối. Xoẹt! Người bán hàng rong lại đốt một que diêm, lần này gã châm lửa vào ngọn nến và cầm trong tay. "Nhìn kỹ đi, đây là căn nhà mà tôi tặng cho cậu." Lý Bạn Phong quan sát bốn phía: "Nếu ông nói đây là một gian phòng thì tôi còn tin tưởng một chút, chứ nếu là một căn nhà thì..." Căn nhà này có vẻ hơi nhỏ. "Đây chính là một căn nhà, đây là một trong những căn nhà quý giá nhất trên đời." "Quý giá chỗ nào vậy? Do nó có thể ẩn hình sao?" Trước khi người bán hàng rong mở cửa, Lý Bạn Phong không hề thấy được căn nhà này, rất rõ ràng là căn nhà này có chức năng ẩn hình. "Cũng không phải chỉ là ẩn hình thôi đâu..." Người bán hàng rong cười một tiếng: "Căn nhà này sẽ di chuyển, chìa khoá đi đến đâu là nó sẽ đi đến đó, cậu chỉ cần cầm theo chìa khoá là nó sẽ luôn luôn đi theo cậu." Lý Bạn Phong ngây ngẩn cả người. Nếu như người bán hàng rong nói thật, đây là một căn nhà có thể di động, vậy thì mâu thuẫn giữa lữ tu và trạch tu có thể giải quyết hoàn toàn rồi. Trên đời này có loại nhà như vậy sao? "Không tin sao?" Người bán hàng rong cười một tiếng: "Cậu có thể thử xem." Nói xong, người bán hàng rong mở cửa phòng ra, dẫn Lý Bạn Phong ra tới ngoài cửa. Khi vừa bước ra khỏi cửa, tầm mắt lập tức bị sương mù che phủ. Thời điểm cánh cửa bị đóng lại, sương mù trước mắt lập tức tan đi, Lý Bạn Phong phát hiện ra hai chân của hắn đang giẫm trên một bãi cỏ um tùm. Người bán hàng rong cúi xuống, nhặt chiếc chìa khoá đồng từ dưới bãi cỏ lên rồi đưa cho Lý Bạn Phong. "Chúng ta đi đến nơi khác rồi." Người bán hàng rong dẫn Lý Bạn Phong đi, đi được mấy trăm mét thì tiến vào một rừng cây. "Đưa chìa khoá về phía trước cho đến khi cậu cảm giác được chìa khoá đã tra vào lỗ khoá." Lý Bạn Phong làm theo lời gã. Hắn đưa chìa khoá vào không khí, vẫn chưa có cảm giác gì. Người bán hàng rong lắc đầu: "Như thế này chưa đúng." "Tôi còn chưa hiểu cách làm..." "Không cần cách làm đặc biệt nào, làm giống như khi cậu dùng chìa khoá mở cửa, chỉ đơn giản như vậy thôi, dứt khoát lên, đừng do do dự dự." Lý Bạn Phong lại thử một lần, lần này hắn làm rất dứt khoát, rất tự nhiên. Cạch! Lý Bạn Phong như thể nghe được tiếng chìa khoá tra vào lỗ khoá, ngón tay cũng cảm giác được sức nặng. "Làm đúng rồi đó." Người bán hàng rong cười một tiếng: "Xoay chìa khoá về phía trái, nghe được hai tiếng vang là cửa mở ra được rồi." Lý Bạn Phong nắm chặt chìa khoá xoay ngược chiều kim đồng hồ ba lần. Cành cạch! Cành cạch! Người bán hàng rong nói: "Đẩy cửa ra!" Lý Bạn Phong đẩy tay về phía trước, hắn cảm nhận được chất gỗ của cánh cửa, thậm chí còn nghe thấy trục cửa phát ra tiếng. Kít - Nhưng hắn vẫn không nhìn thấy cửa phòng, cũng không nhìn thấy gian phòng trước đó. "Tiến về phía trước một bước, chỉ một bước thôi." Lý Bạn Phong bước một bước về phía trước, sương mù ập đến, nhanh chóng che khuất tầm nhìn. Lại bước một bước về phía trước là hắn có thể thấy được căn phòng. Người bán hàng rong lập tức nhắc nhở: "Đừng nhúc nhích vội, ném chìa khoá ra ngoài đã, cửa ra vào của căn nhà liên kết với chìa khoá, nếu như mang chìa khoá vào nhà, cửa ra vào sẽ bị trùng với căn nhà, cậu sẽ bị nhốt ở trong nhà vĩnh viễn. Lý Bạn Phong quay người muốn ném chìa khoá đi, lại nghe người bán hàng rong nhắc nhở: "Chọn chỗ tốt mà ném, đừng quá lộ liễu, nếu không thì chìa khoá sẽ bị người khác nhặt mất, cũng đừng kín đáo quá, không thì ngay cả cậu cũng không thể nhìn thấy đâu." Trước mắt Lý Bạn Phong toàn là sương mù, tầm nhìn cực kỳ hạn chế khiến cho việc ném chìa khóa cũng rất khó khăn. Chẳng trách người bán hàng rong lại nói rằng việc ném chìa khoá cực kỳ quan trọng. Người bán hàng rong thúc giục nói: "Mau ném chìa khóa đi, cửa phòng sắp đóng lại rồi." May mắn là Lý Bạn Phong có tuyệt kỹ, một nửa dựa vào thị lực, một nửa dựa vào ký ức, Lý Bạn Phong ném chìa khoá ra ngoài, chân còn lại nhanh chóng bước vào trong phòng. Rầm! Cửa phòng đóng lại rồi. Lý Bạn Phong vào phòng. Lý Bạn Phong quay lại mở cửa phòng, bước ra từ trong phòng, phát hiện bản thân hắn lại trở về chỗ rừng cây ban nãy. Hắn tìm được chìa khoá rơi ở trên mặt đất cách đó không xa, ngay cạnh một gốc cây. Trong vòng năm mét, cho dù không thấy rõ lắm những vẫn sẽ không trượt. Người bán hàng rong cười nói: "Vẫn còn hơi lộ liễu, lần sau nhớ rằng phải chọn một nơi tốt hơn." Lý Bạn Phong gật đầu, tay nắm chặt chiếc chìa khoá kia. "Hài lòng không?" Người bán hàng rong hỏi. Lý Bạn Phong lại gần nữa gật đầu. Hài lòng, vô cùng hài lòng. "Có căn nhà này thì tôi sẽ có thể đi khắp nơi khắp chốn, đi mệt lại vào nhà nghỉ ngơi, vừa không bỏ lữ tu, cũng không bỏ trạch tu." "Ặc..." Nụ cười của người bán hàng rong cứng đờ, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: "Sự việc cũng không đơn giản như vậy đâu, lữ tu thì không sao, nhưng trạch tu thì còn phải nghĩ cách khác, vì căn nhà này có chút khuyết điểm." Lý Bạn Phong khẽ giật mình: "Khuyết điểm gì?" Người bán hàng rong thở dài nói: "Căn nhà này không sinh ra trạch linh được."