Nhân viên bán hàng lấy quần áo ra đưa cho Tần Du, Tần Du đi vào phòng thử đồ. Cô mặc quần áo và bước ra soi gương. Tuy rằng bộ đồ này dáng suông, nhưng hiệu ứng phần thân trên với thiết kế chủ yếu là những đường ren thêu thật sự rất tốt, cô nghĩ kiểu dáng này thích hợp để mặc thoải mái thường ngày.
Nhân viên bán hàng đưa cho cô một chiếc băng đô, Tần Vũ buộc chiếc băng đô lên đầu, thấy có một cảm giác mới lạ, ngay cả cô gái cao gầy đằng kia cũng phải thốt lên: "Xinh quá đi, nhìn rất Tây! Gia Ninh, cậu cũng thử xem sao."
"Tớ cũng đâu có chơi quần vợt, thử làm gì?"
"Thì không chơi nên mới có cơ hội được Tống đại thiếu gia dạy chứ? Cậu mặc vào chắc chắn nhìn cũng xinh lắm."
Trước sự xúi giục của cô gái cao gầy kia, cô gái không biết có phải là đang yêu thầm Tống Thư Ngạn hay không cũng muốn mặc thử bộ đồ tennis này, chỉ là cô ấy mặc chiếc áo dệt kim hở cổ màu lam nhạt.
Tần Du định đi vào thay lại quần áo, nhân viên hỏi: "Tiểu thư, cô có muốn mua phối với một đôi giày tennis không ạ?"
Tần Du gật đầu, nhân viên bán hàng mang tới một đôi giày da buộc dây màu hoa mai, trong mắt Tần Du, đây là một đôi giày brogue buộc dây kiểu Anh, sao lại biến thành giày chơi bóng thế này? Cô rất thích kiểu giày da này, mặc được rất nhiều dịp, nên cô vẫn cầm đi thử: "Lớn hơn nửa size rồi."
"Tôi đi đổi cho tiểu thư."
Tần Du ngồi đó chờ lấy giày, cô thấy cô bé kia đã thay xong đồ đi ra ngoài, đang đứng trước gương, cô bé nhìn thấy người trong gương thì lập tức sụp đổ.
Mặc dù đã quyết tâm ly hôn với Tống Thư Ngạn, nhưng khi bị cô gái này gọi là người phụ nữ nhà quê, cô vẫn thấy khó chịu.
Ngẫm lại thấy tuy là tuổi của nguyên chủ không lớn lắm, nhưng linh hồn đang trú ngụ cũng là một người phụ nữ trưởng thành, cãi nhau ngay tại trận với cô gái kia thì có vẻ không độ lượng, thế nhưng bị cô ấy nói xấu sau lưng như vậy, Tần Du tự thấy mình cũng không phải người rộng lượng.
Tần Du vào phòng thử đồ lấy khăn lụa đi tới trước mặt cô gái, hai người một cao một thấp mặc váy giống nhau xuất hiện trong gương, dáng người Tần Du cao gầy mặc bộ đồ tennis này nhìn rất cao quý, rất thư thái. Cô bé kia lại nhỏ nhắn xinh xắn, mặc vào nhìn hơi rộng, chân còn trông rất ngắn, đúng là nhìn vừa không đẹp vừa luộm thuộm.
Bị áp đảo như thế, cô bé sắp khóc tới nơi.
"Em thế này là không biết tốt khoe xấu che rồi, em lùn hơn chị nửa cái đầu, hơn nữa bản thân kiểu thiết kế này đã khiến nửa thân dưới nhìn dài hơn, khiến tổng thể cả người trông bị lùn đi. Em có thể đeo thêm thắt lưng vào, nhìn sẽ khác hẳn." Cô vừa nói vừa gấp chiếc khăn lụa: "Lại đây, chị thắt khăn lụa cho em, thử xem được không."
Nghe cô nói như thế, Phó Gia Ninh có hơi do dự, lúc này Tần Du đã thắt xong khăn lụa rồi.
Quả nhiên là đeo khăn lụa vào nhìn khác hoàn toàn, người cô bé nhìn cao lên hẳn, trông năng động hơn nhiều.
"Oa! Khác thật đấy!" Cô gái cao gầy kia nói: "Gia Ninh, đẹp quá đi, ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn tràn đầy tuổi xuân của cậu đây chứ? Cái đồ nhà quê kia chẳng thể nào mà so với cậu được."
Lại nữa rồi! Trong lòng Tần Du cười khẩy, không biết sau này hai người họ biết mình bị "cái đồ nhà quê" biến hoá trang phục cho, liệu có thấy ngượng không nhỉ? Nói cho rõ ràng, mấy cô mới là cái thứ đồ cổ từ cả trăm năm trước đó.
Phó Gia Ninh nhìn bản thân mình trong gương, nghĩ đến anh Thư Ngạn có thể dạy mình đánh tennis, nhân tiện nhìn vẻ đẹp mỹ miều của mình, nói với Tần Du: "Cảm ơn!"