Chương 31: Không Hiểu Sao Trái Tim Rung Động (4)

[Dân Quốc] Xuyên Thành Người Xưa Nguyên Phối

Tiểu Bàn Cam 21-12-2024 16:49:45

Vừa mới bỏ tờ báo xuống, đã có người chặn ánh sáng của cô, Tần Du ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông tuổi còn trẻ, tóc chải kiểu chia hai mái, trên đầu vuốt một lớp sáp vuốt tóc, trông mặt mũi cũng đoan chính, làn da cực kỳ trắng, càng làm nổi bật lên đôi mắt màu xanh đen của anh ta. Người đàn ông kia mỉm cười: "Tiểu thư, sao lại một mình vậy?" "Một mình ăn cơm thoải mái." Tần Du bẻ một miếng bánh bao, chấm nước chấm bơ nồng đậm, nhét vào trong miệng. "Một mình ăn cơm rất cô đơn? Làm quen một chút, tôi là Kim Hiếu Vũ." Người này đứng lên đưa tay ra. Tần Du không có đưa tay qua, cô chỉ chỉ nhìn nhân viên phục vụ bưng phần ức vịt tới: "Đồ ăn của tôi lên rồi." Ý trong lời nói đã cực kỳ rõ ràng, cô muốn ăn cơm. "Ha ha, Kim đại thiếu bị từ chối rồi hả?" Hai người đàn ông ở bàn bên cạnh cười ha ha. Tiếng cười như vậy, khiến cho Kim đại thiếu không còn mặt mũi, cũng đã thu hút ánh nhìn của khách hàng ở bên cạnh, Phó Gia Thụ muốn tới giải vây. Đã thấy Tần Du cầm dĩa ăn, chọc một miếng ức vịt, cắn một cái, lại đánh giá thiếu gia nhà họ Kim. Thấy biểu cảm bình tĩnh của cô, Phó Gia Thụ quyết định chờ thêm một chút. Mùi vị của ức vịt này cực kì ngon, mềm và dai, mang theo vị chua ngọt của chanh, quan trọng là không có mùi cay mũi, ăn một miếng ức vịt, lại thêm một miếng khoai tây, miếng khoai tây lại có hơi nhạt. Tần Du đưa tay cầm lọ hạt tiêu trên bàn, rắc ít hạt tiêu đen lên trên khoai tây, lại cầm lọ muối bỏ thêm mấy hạt muối vào, ngẩng đầu nhìn người này vẫn chưa rời khỏi, nhíu mày hỏi: "Anh còn việc gì nữa sao?" Đôi mắt hạnh nhân của người đẹp mở to, mắt chớp chớp, nhưng ánh mắt lại trong veo mà lạnh lùng, cảm giác xinh đẹp kỳ diệu này, trước kia Kim đại thiếu chưa từng có cảm giác như vậy, tại sao khi nghe thấy tên của anh ta cô lại không có bất cứ phản ứng gì? "Cô không biết tôi là ai sao?" thiếu gia họ Kim này thấy thật sự khó hiểu. Tần Du đâu biết anh ta là con trai ngốc của nhà nào? Cô cầm dĩa ăn, ngước mắt nhìn anh ta cười: "Tôi đang hưởng thụ bữa ăn một cách thoải mái, người Trung Quốc có bốn điều cấm kỵ, tôi không quen tất cả mọi người, quấy rầy người khác ăn cơm, rất không lịch sự đấy. Anh nói xem?" Vị Kim đại thiếu này nhìn Tần Du. Tần Du vừa ăn thịt gà vừa nhìn anh ta, hai người biến thành mắt đấu mắt, cuối cùng là vị Kim đại thiếu này mở to mắt, rồi quay đầu lại, không nhìn Tần Du nữa, mà là nhìn mũi của cô nói: "Cô nói rất có lý." Nói xong một câu này, anh ta quay đầu trở về bàn của mình. Người ngồi cùng bàn với anh ta cười lớn: "Kim đại thiếu nếm mùi thất bại rồi." Anh ta nhìn chằm chằm xem Tần Du đang ăn cái gì, anh ta giơ ly rượu lên chạm ly với mấy người khác: "Không có người phụ nữ nào tôi không bắt được, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi." Tần Du nghe thấy những lời này, không có chút phản ứng nào, cầm một cốc kem, ăn từng miếng từng miếng, chỉ có thể nói qua trăm năm, mấy tên đàn ông tự cho mình là hấp dẫn vẫn luôn như thế. Ăn bánh ngọt xong, Tần Du đứng lên cầm tờ báo chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy Phó Gia Thụ phía sau cô nói: "Cô cứ đi đi, để tôi ký hóa đơn." Tần Du có chút ngoài ý muốn, hóa đơn cô ký cũng nằm trong khoản mục phòng, không phải giống nhau sao? Cô thấy Phó Gia Thụ cười cười với cô, ánh mắt Tần Du liếc qua Kim đại thiếu kia, hiểu rõ ý của anh, là anh đang muốn cảnh cáo vị Kim đại thiếu này, cô gật đầu: "Biết rồi."