Chương 35: Đi Đối Chất (2)

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Thư Thư Thư 27-11-2024 12:59:12

Ông ta không sợ Tôn Tiểu Tuệ lại kiện ông lên trên, dẫu sao sự thật chính là sự thật. Chỉ là ông không muốn chút chuyện lòng vòng thêm nữa, nghĩ nói rõ ràng một lúc rồi giải quyết luôn thể tránh phát sinh những rắc rối khác. Nguyễn Khê đeo balo cùng với mấy người Bí thư Vương đến khu đất của lữ đoàn Mắt Phượng. Mỗi xã viên trong đội được phân công khác nhau, một số đào đất khoét hàng, một số bón phân, một số thì nhổ cỏ. Và Tôn Tiểu Tuệ, và một nhóm phụ nữ làm cỏ trên cánh đồng ngô. Tìm thấy đầu bờ đồng ngô, những cây bắp vươn cao rậm lá đến nỗi không thấy có ai trong đó. Nguyễn Khê tiện tay cuộn thành chiếc còi và hét nhiều lần xuống đất: "Tôn Tiểu Tuệ! Ra ngoài cho tôi!" Sau khi hét lên trong vài phút, Tôn Tiểu Tuệ đội một chiếc nón lá đi ra từ trong bụi ngô. Trông thấy mấy người Bí thư Vương, cả Nguyễn Khê mặt mũi hầm hập, bà ta vô thức cảm nhận được chẳng phải chuyện gì tốt. Nhưng bà ta vẫn cởi nón lá và đi đến trước mặt Bí thư Vương và Nhiếp Chính Vương, lấy mũ rơm quạt bên mặt và hỏi: "Chuyện gì?" Nguyễn Khê cáu ra mặt, vừa nhìn Tôn Tiểu Huệ vừa ném mạnh tờ báo trên tay xuống đất. Xấp báo vừa rơi phịch xuống dưới chân Tôn Tiểu Huyên liền bung ra, một nắm vỏ nho vẩy ra ngoài. Cô nhìn chằm chằm Tôn Tiểu Huệ: "Bà nói cái gì?" Nguyễn Khê vừa dứt câu, vài phụ nữ thò ra khỏi đồng ngô. Bọn họ đều nghe thấy động tĩnh và nghe ra Nguyễn Khê đang cãi nhau với Tôn Tiểu Tuệ nên họ luồn vào đồng xem cuộc vui. Nhìn vỏ nho rải trên đất, Tôn Tiểu Tuệ nói một cách tự tin: "Mày trộm đồ đáng phải dạy một trận!" Nguyễn Khê vẫn nhìn chằm chằm bà ta: "Ai nói với bà là tôi trộm nho? Đây là thấy của tôi, ông thợ may già của lữ đoàn Mắt Phượng, ông ấy cho tôi ăn. Bà không bằng không chứng, dựa cái thá gì bảo tôi trộm nho?!" Ngày càng có nhiều phụ nữ chui khỏi đồng ngô, rề rà tụ tập một nhóm bắt đầu thì thầm bàn tán. Tôn Tiểu Tuệ chế nhạo, đột nhiên xoay người đập tay trước đám nữ đang xem cuộc vui: "Mọi người nói xem, đây có phải trò cười không, vậy mà nó nói ông thợ may già là thầy nó, còn cho nó ăn nho, có chuyện này không?" Mấy người phụ nữ gần đó đồng loạt lắc đầu: "Đúng là không thể nào." Nguyễn Khê nghiêm mặt trừng mắt nhìn Tôn Tiểu Huệ chưa nói gì, Bí thư Vương hắng giọng lên tiếng: "Nói đến chuyện này, tôi phải cho ra bằng chứng, chúng tôi vừa mới từ nhà ông cụ Tống, ông cụ Tống thực sự đã nhận Nguyễn Khê là học trò. Còn chùm nho đêm qua, ông cụ Tống cũng nói là cho Nguyễn Khê." Nghe vậy, Tôn Tiểu Huệ trợn to hai mắt: "Này, Bí thư Vương, nó ăn trộm không phạt nó đã đành, sao còn giúp nó nói dối? Tôi là mẹ thứ kế của nó còn không bao che cho nó. Loại chuyện này không thể bao che, sẽ làm hại nó. Ông sẽ không nể mặt ông nội của nó, à giúp che lấp đúng chứ?" Quả nhiên nếu bạn chỉ đưa ra kết quả tra mà không ba mặt một lời rõ ràng, vẫn không biết phải đưa ra lời lẽ thế nào. Cho dù bây giờ có đi cùng ông ta, Tôn Tiểu Tuệ vẫn chỉ tin những gì bà ta muốn tin. Chỉ cần mọi thứ không đúng với tưởng tượng của mình liền cảm thấy người khác có vấn đề. Bí thư Vương xị mặt, nhìn Tôn Tiểu Huệ nói: "Đồng chí, đồng chí sao lại nói thế? Chúng tôi là cán bộ dựa vào lương tâm, dựa vào chứng cứ, dựa vào sự thật! Không phải vì thể diện của ai cả!" Tôn Tiểu Tuệ không chút nào sợ hãi: "Đừng lớn lối với tôi, quát tôi có gì hay ho? Hỏi mấy người khác ở đây xem có tin lời ông với con nhỏ này không. Ông thợ may già là người thế nào, mọi người đều biết cả!" Bà ta nói xong, một người phụ nữ bên cạnh lên tiếng: "Các người thật sự nói như vậy thì gọi Ông thợ may già nói một câu chẳng phải được rồi à? Ông thợ may già đích thân lên tiếng, ai mà không tin?" Nghe vậy, vị cán bộ bên cạnh Bí thư Vương nói: "Ông cụ Tống lớn tuổi, chân đi lại bất tiện, thường lên xuống núi may quần áo cho người ta đều gọi người khiêng đi, quấy rầy ông ấy làm gì?"