Cô bé không lại hỏi thăm chuyện từ hôn, nàng lấy linh dược ra chơi đùa, sau đó lại cầm một đống nước thuốc nói với Lục Thủy:
"Tay."
Lục Thủy đưa ra bàn tay sắp không còn tri giác, thuận tiện hỏi:
"Ngươi nói ngươi lớn hơn ta rất nhiều? Vậy là bao nhiêu?"
"Không nhớ rõ, dù sao cũng là rất nhiều rất nhiều." Cô bé dùng một ngón tay bôi thuốc lên tay Lục Thủy, nói.
"Vậy tại sao ngươi lại trông giống trẻ con thế? "Lục Thủy cũng không thèm để ý đến tay của mình.
"Bởi vì chưa trưởng thành." Cô bé nhìn tay Lục Thủy, nói.
Nàng dường như đang nhìn phản ứng của tay Lục Thủy.
Lúc này Lục Thủy quả thực cảm giác tay mình đã bắt đầu khôi phục tri giác.
Dừng hồi lâu, Lục Thủy hỏi:
"Ngươi, là người lùn sao?"
Vấn đề này hắn đã muốn hỏi từ rất lâu, vẫn cứ luôn không có dịp để hỏi, hiện tại là cơ hội khó kiếm.
Nghe được câu này cô bé ngẩng đầu nhìn Lục Thủy, con mắt của nàng vô cùng thanh tịnh, không nhìn ra nàng đang có cảm xúc gì.
Cuối cùng nàng không nói gì, tiếp tục quan sát tay Lục Thủy.
Trong lòng Lục Thủy nhẹ nhàng thở ra, vừa mới nãy hắn còn tưởng rằng cô bé muốn ra tay quăng bay hắn luôn chứ.
"Ngươi không nghĩ tới việc lớn lên sao?" Lúc này Lục Thủy nhéo nhéo tay của mình, cảm giác có hơi ngứa, dường như đã bắt đầu xuất hiện những mẩn đỏ.
Cô bé nhìn thấy, nàng đặt vào tay Lục Thủ thêm một loại thuốc mới:
"Đã từng nghĩ tới, hiện tại không nghĩ nữa."
Lục Thủy hiếu kỳ:
"Vì sao?"
Cô bé nhìn thấy tay Lục Thủy đã bắt đầu khôi phục liền đứng lên, nói:
"Ngươi không biết Đại trưởng lão đại nhân có bao nhiêu phiền não sao?"
Không nhìn Lục Thủy nữa, cô bé nhìn về phía Chân Linh, sau đó ném ra hai bình nước thuốc, nói:
"Cầm thứ này giao cho người phụ trách Thu Vân tiểu trấn giữ gìn, nói hắn đổ nó vào trong nguồn nước, sau đó để tất cả mọi người uống một ngụm nước, bệnh dịch lần này sẽ có thể đi qua."
Chân Linh nhận được thuốc theo bản năng gật đầu nói:
"Vâng."
Chỉ là Chân Linh vừa mới đáp ứng xong cũng có chút kinh ngạc, tại sao mình lại đáp ứng? Thế nhưng vẫn là không dám lắm lời, sau đó liền cáo lui tới Thu Vân tiểu trấn.
Lục Thủy cũng đứng lên, hắn phát hiện tay của mình đã ổn rồi, xem ra chính mình mới nãy đúng là bị bắt làm chuột bạch.
Tốt rồi, như trong dự liệu.
Lúc này Lục Thủy trông thấy cô bé nhìn lại:
"Đến đại điện đi, Tam trưởng lão đang ở đó chờ ngươi."
Nói rồi cô bé quay đầu một bước đi ra, tiếp theo biến mất ngay tại chỗ.
Lục Thủy không kinh ngạc, Chân Võ cũng không kinh ngạc.
Nhưng khác với Lục Thủy chính là, Chân Võ không nhìn về hướng cô bé kia rời đi, giác quan của y bị đánh lừa.
Lục Thủy không để ý, cất bước đi về hướng đại điện Lục gia.
Phải gặp Tam trưởng lão, đây không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ.
Hắn lần này tuy không từ hôn thành công, thế nhưng lại cứu được toàn bộ Lục gia.
Nếu như khi đó Mộ Tuyết giết hắn, lúc ấy chắc chắn sẽ kết thù với Lục gia, rồi mấy năm sau, Mộ Tuyết sẽ có khả năng san bằng Lục gia.
Mình cũng là vì Lục gia thôi.
Được rồi, nói đùa thôi.
—— ——
Trên đại điện Lục gia.
Tam trưởng lão ngồi trên cùng, hắn âm u nghiêm mặt, lúc đầu vốn là bộ dáng như người khác thiếu hắn 5 triệu, hiện tại đã biến thành bộ dáng người khác thiếu hắn 50 triệu.
Chỉ là rất nhanh dưới đại điện xuất hiện bóng dáng một bé gái, nàng vừa xuất hiện đã trực tiếp đi lên trên cùng đại điện.
Trong nháy mắt khi Tam trưởng lão thấy nàng xuất hiện, lập tức thu hồi lại bộ mặt 50 triệu kia, đứng lên, tiếp theo lui sang một bên.
Cô bé đi lên chỗ cao nhất, thuận thế ngồi xuống.
Cô bé vừa ngồi xuống liền mở miệng nói:
"Chuyện của Thu Vân tiểu trấn đã giải quyết xong rồi."
"Vất vả cho Nhị trưởng lão quá." Tam trưởng lão lập tức nói.
Lục gia Nhị trưởng lão, Lục Hữu Đình, cả đời là hình hài trẻ nhỏ, năng lực lại siêu mạnh, y thuật đan thuật lại càng là siêu phàm nhập thánh.
Nhị trưởng lão không để ý cái này, mà chỉ nói:
"Ta đã gặp qua Lục Thủy rồi."
Tam trưởng lão có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn hiếu kỳ hỏi:
"Nhị trưởng lão cảm thấy thế nào?"
"Chuyện Lục Thủy từ hôn thất bại là sự thật không thể chối cãi, mà chuyện chúng ta phải đối mặt với, cũng là không cách nào trốn tránh." Nhị trưởng lão nói.
Đúng vậy, Lục Thủy gây họa, bọn họ không thể nào trốn tránh được.
Cũng là bởi vậy nên Tam trưởng lão mới tức giận như này.
Trước kia cho dù mất mặt thì cũng coi như xong, lần này thế mà dám trực tiếp lừa gạt mấy người đứng đầu bọn hắn.
Quả thực là coi trời bằng vung.
"Nhưng Lục Thủy đưa ra một lý lẽ tương đối thú vị." Nhị trưởng lão nói.
Dưới sự hiếu kỳ của Tam trưởng lão, Nhị trưởng lão miêu tả lại lý lẽ trước đó của Lục Thủy.
Sau khi nghe xong, Tam trưởng lão nhíu mày nói:
"Tin được không?"
Nhị trưởng lão lắc đầu:
"Không thể tin, hắn cùng lắm là đang tìm lấy cho mình một cớ thôi, có điều lấy cớ này đúng là một hướng đi rất được.
Chỉ là..."
"Có vấn đề gì sao?" Tam trưởng lão hỏi.
Nhị trưởng lão hơi nghi hoặc một chút , nói:
"Không biết có phải là nhầm lẫn hay không, cảm giác dù lời hắn nói ra đều là mượn cớ , nhưng đối với chuyện cưới Mộ Tuyết này, hắn không bài xích, hoặc là nói hắn thật ra cũng muốn cưới Mộ Tuyết."
"Thế nhưng cái này đi ngược lại với kế hoạch trước kia của chúng ta." Tam trưởng lão nói.
"Vậy tạo ra hai phương án đi, thứ nhất giữ nguyên kế hoạch tuyển người ở Thiên Trì Hà, nếu người tuyển được không thích hợp, vậy thì lựa chọn phương án thứ hai.
Mà phương án thứ hai, là thuận theo Lục Thủy càn quấy, cưới người bình thường là Mộ Tuyết." Nhị trưởng lão nói.
"Lục Thủy càn quấy để củng cố hôn ước với Mộ gia, chuyện này cũng không dễ xử lý." Tam trưởng lão nói, đây là phương án gây trở ngại nhất.
Nhị trưởng lão trái lại cảm thấy đây không phải là vấn đề:
"Vì hôn sự của Lục Thủy, Đại trưởng lão vốn sẽ phải ra ngoài, ra ngoài một lần với ra ngoài hai lần, cũng có gì khác nhau đâu."
Tam trưởng lão hơi kinh ngạc, đây là để Đại trưởng lão tự mình đi từ hôn sao?
Thật đúng là cho Mộ gia mặt mũi:
"Chuyện kia Đại trưởng lão sẽ đồng ý sao?"
"Có thể." Giọng nói bình thản đột nhiên vang lên trong đại điện.
Đã như vậy Tam trưởng lão cũng không thèm để ý tới nữa.
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão nguyện ý ra tay dù sao cũng tốt hơn có mình hắn nhiều.
Chủ yếu là Lục Thủy thật khiến cho người ta không có cách nào, quả như vò đã mẻ thì không sợ rơi.
Lúc này Nhị trưởng lão đứng lên:
"Còn lại giao cả cho ngươi."
"Vậy Lục Thủy vẫn cần trừng phạt sao?" Tam trưởng lão hỏi.
"Đây chính là chuyện của ngươi, không nên vì chúng ta tham dự tới mà ảnh hưởng tới quyết định của ngươi." Nói rồi Nhị trưởng lão liền một bước rời đi, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Tam trưởng lão cau mày có chút nghi ngờ nói:
"Lục Thủy đắc tội với Nhị trưởng lão sao?"
—— ——
Nhị trưởng lão lại một lần nữa xuất hiện ở ngoài cửa phòng, cửa phòng đang mở, ngồi bên trong là một vị thiếu phụ xinh đẹp trẻ tuổi, dường như đang than thở.
Nhị trưởng lão nhìn thấy vậy liền cất bước đi vào , nói:
"Đang suy nghĩ gì thế?"
Đông Phương Lê Âm lập tức quay đầu nhìn qua.
Khi nàng nhìn thấy Nhị trưởng lão, lập tức vui mừng nhướng mày:
"Nhị trưởng lão, sao ngài lại tới đây?"
Nói rồi Đông Phương Lê Âm liền chạy tới bên người Nhị trưởng lão, sau đó đưa tay nhéo nhéo hai má trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Nhị trưởng lão.
Bộp~
Nhị trưởng lão trực tiếp vung tay Phi Đông phương Lê Âm ra, nghiễm nhiên nói:
"Không biết lớn nhỏ. . ."
"Biết rồi, kính già yêu trẻ nha." Còn không đợi Nhị trưởng lão nói xong Đông Phương Lê Âm liền nói tiếp luôn.
Nhị trưởng lão có chút bất đắc dĩ, sau đó ngồi xuống bên bàn nói:
"Đưa tay."
Đối với việc này, Đông Phương Lê Âm không chần chờ chút nào, lập tức vươn tay.
Sau đó Nhị trưởng lão liền bắt đầu giúp Đông Phương Lê Âm bắt mạch.