Nghe đến mấy câu này, Lục Thủy quay đầu nhìn về phía những người Kiều gia kia.
Hắn thấy đối phương hẳn phải biết rõ nơi này là trung tâm Lục gia, nói loại lời này ở đây có phải hơi quá phận rồi không?
Hắn là phế vật có tiếng, nhị giai như hắn ngay cả yêu vật nhất giai cũng không đánh lại, đối phương tìm một gã nhị giai như hắn so tài, không phải là đang công khai nhục mạ hắn hay sao?
Không phải nhục mạ hắn thì cũng là đang cố ý gây chuyện.
Cho nên, Lục Thủy không có ý định để ý tới những người này, chỉ bình thản nói:
"Vả miệng."
Mà ngay từ đầu khi thấy Lục Thủy nhìn qua, Kiều Thiến còn có chút cao hứng, nghĩ rằng đối phương phải đáp ứng mình.
Nhưng mà, nàng không hề nghĩ tới, cuối cùng nghe vào tai lại là hai chữ vả miệng.
Trong nháy mắt khi nghe thấy hai chữ này, Kiều Càn lập tức lui về sau một bước, gã sợ.
Ngược lại, Kiều Thiến đang nghi hoặc ai đến vả miệng.
Chỉ mới suy nghĩ một chút, nàng đã nghe được một âm thanh bốp vang dội, sau đó cả người nghiêng ngả, thiếu chút nữa đứng không vững.
Sau đó nàng mới cảm giác được gương mặt mình đau rát, mà kẻ ra tay chính là thị nữ dẫn đường.
Một thị nữ cũng dám đánh nàng?
Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người dám tát nàng một cái, người thị nữ này dựa vào cái gì mà đánh nàng?
Kiều Thiến lập tức nổi điên, nàng trực tiếp định ra đòn, nhưng lại bị người khác cứng rắn giữ lại.
Giằng co mấy lần cũng không thể giãy ra, nàng vẫn không ngừng vùng vẫy, hiện tại đến ngay cả người phía sau mình nàng cũng muốn đánh.
"Tiểu muội đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động, ngộ nhỡ Lục Thủy lại hạ lệnh giết người thì không ổn đâu. Hắn đang giở trò cũ, dẫn dắt chúng ta động thủ. Tiểu muội, muội phải cố gắng nhẫn nại." Kiều Càn giữ chặt lấy Kiều Thiến đang bừng bừng lửa giận.
Kiều Thiến nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối phương không hề nói lời nào đã trực tiếp động thủ đánh người, sao lại có dạng người như này?
Nàng chỉ muốn so tài mà thôi.
Kỳ Khê đứng một bên nói xin lỗi:
"Thật có lỗi, xin Kiều Tiểu thư bớt giận."
Nàng cũng không muốn làm lớn chuyện, nhưng Đại Thiếu gia hạ lệnh, nàng lại không thể không theo, nơi này cũng không có người nào khác ngoài nàng để động thủ.
Cho nên chỉ có thể do nàng ra tay.
Kỳ thật nàng cũng rất lo lắng sợ hãi.
Lục Thủy cũng không hề để ý đến Kiều Thiến kia, quay sang nói với Kỳ Khê:
"Đi nói cho mẹ ta biết, tối nay ta không dùng cơm chiều."
Kỳ Khê sững sờ, mang theo cảm kích nói:
"Vâng, Thiếu gia."
Kỳ Khê liền lui về sau.
Lục Thủy cũng không lưu lại thêm, quay người rời đi.
Kiều Thiến ở phía sau kêu lên:
"Rồi sẽ có ngày ngươi ở bên ngoài bị ta bắt gặp được, đến lúc đó ta sẽ không bỏ qua ngươi."
Nghe câu này, Lục Thủy dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Kiều Thiến, mở miệng.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói đã thấy Kiều Càn trực tiếp kéo theo Kiều Thiến rời đi, vô cùng nhanh chóng.
Lục Thủy sửng sốt trong chốc lát.
Cuối cùng lắc đầu rời đi.
Vừa rồi hắn đã định ra tay. Đối phương đã phát ngôn như vậy rồi, không trả lời lại thì không phải sẽ phụ lòng quyết tâm của đối phương hay sao?
Đáng tiếc là, bọn họ chạy quá nhanh.
Tu vi của Lục Thủy không khác bọn họ là mấy, dưới tình huống bình thường hắn khẳng định không phải là đối thủ của Kiều Thiến. Nhưng hắn trùng sinh, cùng cảnh giới không phải là vấn đề gì.
—— ——
Sang đến nơi khác, Kiều Thiến cuối cùng đã giãy giụa thoát khỏi tay Kiều Càn, phẫn nộ nói:
"Ngươi làm cái gì thế hả?"
Kiều Càn lập tức nói:
"Mang ngươi chạy thoát thân đó, mới nãy Lục Thủy muốn mở miệng, không chừng chính là để sai khiến hạ nhân giết chúng ta."
Kiều Thiến không phục:
"Hắn dám sao? Hơn nữa, chỉ một mình hắn thì làm sao động thủ?"
Kiều Càn cũng không biết nói thế nào, chỉ đáp:
"An toàn là trên hết, vả lại đến Lục gia thì nên khiêm tốn một chút mới tốt. Lục Thủy kia vui giận thất thường, muốn đối phó hắn cũng phải ở ngoài mới được. Cẩn thận vẫn hơn."
Việc hắn sợ là thật. Trong mắt của hắn, Lục Thủy bây giờ chính là một tồn tại rất nguy hiểm.
Trừ khi không ở trong phạm vi Lục gia, bằng không hắn cũng không dám làm loạn.
Kiều Thiến: "Không có tiền đồ, trước kia sao lại không biết ngươi sợ phiền phức như vậy chứ?"
Kiều Càn không muốn nói chuyện, không trải qua kinh nghiệm của hắn, có nói ra tiểu muội hắn cũng không hiểu.
Mở miệng thì vả, ngậm miệng thì giết, sao lại có người điên cuồng như vậy.
—— ——
Lục Thủy trở về sân nhỏ của mình an vị đọc sách, hắn đọc rất chuyên chú, từ lúc trời hửng sáng cho đến lúc tối mịt.
Thẳng đến khi tầm mắt bị bóng đêm ngăn trở, hắn mới khép sách lại.
Ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện đêm nay sắc trời không tốt, không thể nhìn thấy sao giăng đầy trời.
Trước đây lại có thể nhìn ngắm rất rõ ràng.
Răng rắc!
Tiếng vang đột ngột kinh động đến Lục Thủy, hắn quay đầu nhìn về phía Kim Nguyên Thạch trong tay, phát hiện Kim Nguyên Thạch này đã được hấp thu bảy tám phần, mà hắn lại cần năng lượng kim khí, cũng sắp toàn vẹn rồi.
Xem ra đêm nay có thể thăng cấp 2.2.
Tu luyện Hữu Vi Pháp coi như thuận lợi.
Tiến độ Vô Vi Pháp coi như bình thường, miễn cưỡng khôi phục được lại như trước đây.
Vô Vi Pháp mang tới thiên địa chi lực, những người khác không cách nào nhìn thấy hoặc cảm thấy.
Trừ khi chính Lục Thủy nguyện ý cho người khác nhìn.
Bằng không thế nào cũng nhìn không ra quanh người hắn có thêm chút ít ỏi thiên địa chi lực vây xung quanh.
Tác dụng của thiên địa chi lực rất nhiều, nhưng ở giai đoạn tiền kỳ lại khiếm khuyết lực sát thương, cũng may Lục Thủy không có ý định dùng nó giết người, đủ tự vệ là được.
Mà nhìn thấy Lục Thủy đang đọc dần tỉnh lại, Kỳ Khê đi tới:
"Thiếu gia, Tam Trưởng lão sai ta đưa tới cho người một quyển sách."
Nói rồi Kỳ Khê liền hai tay đưa sách lên.
Lục Thủy nhận lấy, nhìn thoáng qua bèn đặt nó trên mặt bàn:
"Tam Trưởng lão nói gì nữa?"
Đây là một bản công pháp, đại khái là nằm ở tầng bốn của Tàng Kinh Các.
Tên là Thiên Vân Tung Hoành.
Thuộc về một bản nhập môn đơn giản, công pháp tiền kỳ suy nhược nhưng sang trung kỳ và hậu kỳ càng ngày càng mạnh.
Rất thích hợp cho loại thiên phú bình thường như hắn tu luyện.
Ở kiếp trước, trước khi tu luyện Thiên Địa Trận Văn, hắn cũng đã tu luyện loại công pháp này.
"Tam Trưởng lão nói, trước khi Thiên Trì Hà mở ra, nhất định phải nhập môn quyển công pháp này, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Kỳ Khê thuật lại.
Lục Thủy gật đầu, lập tức phất phất tay để Kỳ Khê lui ra.
Sau khi Kỳ Khê rời đi, Lục Thủy tìm đến ánh đèn tiếp tục quan sát Thiên Địa Trận Văn.
Về phần Thiên Vân Tung Hoành, hắn không để ý.
Có gì tốt mà tu luyện.
Đến nửa đêm, Lục Thủy cảm giác có chút buồn ngủ, sau đó liền đi đi ngủ.
Ngày hôm sau trời không sáng, hắn ngủ dậy vẫn trước sau như một ngồi trong đình đọc sách, vẫn là xem Thiên Địa Trận Văn.
Nhưng khi hắn ngồi trong đình, Kim Nguyên Thạch trong tay đã biến thành Mộc Linh Châu.
Đúng vậy, hắn đã thành công thăng cấp 2.2, lại hấp thu xong viên Mộc Linh Châu này là có thể thăng cấp 2.3.
Có điều, tu vi Hữu Vi Pháp mang tới là ẩn hình, không chủ động hiển lộ thì người khác không thể phát giác ra.
Cao hứng hơn nữa chính là thiên địa chi lực cũng nhiều lên.
Tuy vẫn không có trọng dụng gì, nhưng loại chuyện này không gấp được, cần đọc sách mỗi ngày.
Hôm nay xem sách hết một ngày, mai sẽ tới Mộ gia.
Một ngày này, Lục Thủy không hề đi nơi nào, cả ngày đều xem Thiên Địa Trận Văn.
Thiên địa chi lực ngưng tụ càng nhiều, sẽ càng mang đến cho người ta cảm giác an toàn.
Lúc chiều, Đông Phương Lê Âm đến đây, nhưng cũng không quấy rầy Lục Thủy.
Nàng hỏi Kỳ Khê đứng bên:
"Thiếu gia đã đọc bao lâu rồi?"
Kỳ Khê cung kính trả lời:
"Từ năm giờ sáng đọc đến bây giờ, không ngừng lại chút nào."
Đông Phương Lê Âm nhíu mày, nàng đương nhiên biết sách con trai mình đang xem chính là Thiên Địa Trận Văn.
Nhưng đọc như vậy có hữu dụng không?
Bao nhiêu người muốn tìm hiểu Thiên Địa Trận Văn, thế nhưng kết cục đều giống nhau.
"Để hắn xem đi." Lúc này Lục Cổ cũng tới: "Cũng phải cần đụng vào tường mới tỉnh lại được."
"Chỉ sợ con của chàng có đụng chết cũng không chịu quay đầu, Thiên Vân Tung Hoành nếu không nhập môn được, đến lúc đó sẽ lại bị trừng phạt."
Lục Cổ: "Dù sao cũng có một ngày nó khôn lớn."
Đông Phương Lê Âm thở dài một hơi:
"Có một ngày sao? Ta không luyện tiểu hào nữa, muốn luyện cũng chỉ luyện nữ hào thôi."
Lục Cổ: ". . ."