Chử Ngọc lặng lẽ liếc nhìn thức ăn trên bàn, năm món một canh, phong phú hơn phu nhân một chút.
Nếu đây là đồ ăn của một nhà thường dân thì tất nhiên là phong phú, nhưng đây là Hầu phủ, không khỏi kẹt xỉ quá mức.
"Nàng ấy có ý gì? Ăn đồ ăn trong Hầu phủ khiến nàng ấy uất ức à?" Thẩm Trường Trạch sầm mặt, vô cùng khó chịu.
Khi hắn ta trấn giữ biên quan, mười ngày nửa tháng mới có thể ăn ít thịt, có khi thiếu lương thực tiếp tế chưa đến, cũng có thể chịu được đói bụng, hắn ta trải qua ngày tháng nghèo khổ như thế sáu năm.
Bây giờ mới được mấy ngày, nàng ấy thế mà không chịu nổi?
Không khỏi quá yếu đuối!
Tâm tình tốt biến mất, Thẩm Trường Trạch cảm thấy bị sỉ nhục khôn kể, vẻ mặt đỏ trắng lần lượt thay đổi thành thẹn quá hóa giận.
Chử Ngọc thấy tình hình bất ổn, vội nói bù: "Hầu gia hiểu lầm, từ nhỏ cơ thể phu nhân đã gầy yếu, có rất nhiều món kiêng ăn, không muốn Cẩm phu nhân hao tâm tổn sức vì người nên mới ra quyết định này."
"Hừ, nàng ấy thích làm thế nào thì làm, sau này không cần đến đây bẩm báo." Thẩm Trường Trạch giận dữ ném đũa bạc, cơn tức lên tới đỉnh điểm.
Chử Ngọc không dám dính xui xẻo nữa, hành lễ xong thì vội vàng cáo lui.
Trình Cẩm Sơ sai người lấy đôi đũa mới đến, vừa vỗ về Yến Hoan bị dọa sợ vừa nói: "Là lỗi của ta, không cân nhắc đến tỷ tỷ mảnh mai yếu đuối, ngày mai ta sẽ phân phó phòng bếp làm một vài món tỷ tỷ yêu thích rồi tự mình đưa đồ ăn cho tỷ tỷ."
"Đừng quan tâm nàng ấy, sau này cũng không cần quản." Thẩm Trường Trạch bị nhục mặt, rung động với Khương Thư tan biến hết.
Trình Cẩm Sơ liếc nhìn vẻ mặt của hắn ta, không nói gì.
Chử Ngọc lộ vẻ ưu tư quay lại Thính Trúc lâu, Khương Thư vừa thấy đã đoán được tám chín phần mười.
"Khó lắm Hầu gia mới gần gũi phu nhân một chút, từ đây e là..." Chử Ngọc kể từ đầu đến cuối, vẻ mặt lo lắng.
Khương Thư mím môi, trong lòng vô cùng thông suốt: "Nếu phải dùng uất ức đổi lấy yêu mến ít ỏi thì e là đời này chịu không hết uất ức."
"Nhưng mà, phu nhân đã chịu quá nhiều uất ức ở Hầu phủ." Đàn Ngọc nắm chặt tay oán giận.
Chử Ngọc suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy các nàng nói rất đúng.
"Như thế cũng tốt, sau này chúng ta muốn thoải mái thế nào thì cứ như thế, không cần do dự." Khương Thư thở phào, nàng nhìn canh cá tỏa mùi tanh thoang thoảng trên bàn mà không muốn ăn.
Kinh thành được bao quanh bởi sông ngòi lớn, ngư sản phong phú, ở đây bốn món thì có hai món cá.
Nhưng nàng không thích ăn cá, nghe mùi cá đã buồn nôn.
Có tiền có thể sai bảo ma quỷ, sáng sớm hôm sau Khương Thư đã ăn được điểm tâm mà phòng bếp nhỏ làm.
Bánh kẹp thịt bò, tào phớ, quẩy, sữa trâu nóng, lại kết hợp với vài món ăn sáng ngon miệng, Khương Thư ăn mà thỏa mãn thích ý.
Chử Ngọc Đàn Ngọc một đám hạ nhân được hưởng ké theo, ai nấy ăn no uống đủ, khiến hạ nhân khác trong phủ vô cùng hâm mộ.
Qua mấy ngày như vậy, khi Khương Thư đi thỉnh an Thẩm lão phu nhân và Thẩm mẫu vào sáng sớm theo thường lệ, được giữ lại ăn cơm.
"Ăn đi, chỉ có mẹ và các con, đừng câu nệ." Thẩm lão phu nhân từ tốn uống cháo.
Thẩm mẫu thân thiện gắp một chiếc bánh bao cho Khương Thư: "Nhân lúc còn nóng ăn nhanh đi."
Khương Thư không từ chối được, chỉ có thể cầm đũa cố gắng ăn.
Tam đại chủ mẫu, một bát cháo một chiếc bánh bao hai món đồ ăn sáng, còn chưa để hết nửa cái bàn, Khương Thư muốn ăn rau cũng không biết gắp gì mới được.
"Làm sao vậy? Ăn không quen à?" Thẩm lão phu nhân quan tâm hỏi.
Khương Thư biết lão phu nhân cố ý.
"Không trách Thư Nhi, ăn quen món ngon quý và lạ, ta cũng có phần không thích ứng." Nói đến đây Thẩm mẫu đổi câu chuyện, nhìn Khương Thư nói với ánh mắt sáng quắc: "Nghe nói con mới mời trù nương ở bên ngoài về, không biết tài nấu nướng thế nào?"