"Nghe nói năm đó Tĩnh An Hầu lấy nữ nhi Khương gia vì tiền tài đó."
"Ta biết chuyện này, bà con của hạ nhân trong phủ ta ở Tĩnh An Hầu phủ bảo mấy năm nay Hầu phủ sống nhờ của hồi môn của Hầu phu nhân."
"Phụt! Bám váy nữ nhân còn ức hiếp người ta, đúng là đồ không ra gì..."
"Cạch!" Trình Cẩm Sơ đập đũa xuống đứng dậy, nàng ta muốn đi tranh luận với người đó.
Thẩm Trường Trạch vội ngăn nàng ta lại: "Chỉ là tin đồn, đừng quan tâm nhiều."
"Không được, ta không thể tha thứ cho những người sỉ nhục chàng dễ dàng được." Trình Cẩm Sơ kiên quyết muốn đi.
Thẩm Trường Trạch bất đắc dĩ thở dài: "Nàng có biết người mắng ta là ai không?"
"Là ai?" Trình Cẩm Sơ bực bội.
Dựa vào thân phận Tĩnh An Hầu của hắn ta, chẳng lẽ còn sợ kẻ đó hay sao?
"Thế tử Vinh Vương phủ Úc Nguyên, hỗn thế ma vương ở kinh thành. Đụng chạm hắn ta ắt sẽ chuốc vạ vào thân, ngay cả Thái tử cũng né tránh hắn ta vài phần." Trong mắt Thẩm Trường Trạch có lo ngại, hiển nhiên từng ăn khổ.
Trình Cẩm Sơ sửng sốt, không ngờ đối phương cao như vậy.
"Vậy cứ bỏ qua thế à?" Nàng ta không cam lòng nghiến răng.
Thẩm Trường Trạch mím môi: "Coi như không nghe thấy đi, cãi vã ầm ĩ người mất mặt là chúng ta."
Hỗn thế ma vương cũng không phải nói cho có, bảy năm trước hắn ta vô tình đụng ngã một vị khuê tú, Úc Nguyên thấy thế đã sắp đặt linh tinh, tung tin hắn ta là kẻ háo sắc, khiến khuê tú trong kinh tránh xa hắn ta.
Cũng vì thế mà năm đó mẫu thân hắn ta gặp phải trở ngại khi cầu thú khắp nơi, cuối cùng chỉ có thể lấy Khương Thư.
Bữa này vừa ăn vừa nén giận, buổi chiều tìm cửa hàng cũng không thuận lợi, chạng vạng về phủ, sắc mặt của hai người cũng rất xấu.
Hôm sau hai người để hài tử trong phủ, tranh thủ sớm tối tìm cửa hàng, rốt cuộc sau ba ngày tìm kiếm cũng tìm được cửa hàng phù hợp.
Đưa bạc lấy khế chứng, Trình Cẩm Sơ vui vẻ ra mặt: "Sau này đây là tửu phường chúng ta, đặt tên gì hay đây?"
Thẩm Trường Trạch quan sát cửa hàng có hậu viện rộng rãi, trong lòng âm ỉ lo lắng.
Hầu phủ vốn bần cùng, có thể nói lấy hết vốn liếng mua cửa hàng này, nếu buôn bán không phát đạt...
Không, phải khiến tửu phường buôn bán phát đạt, hắn ta vốn không còn đường lui.
"Phu quân, chàng thấy tên nào hay?" Trình Cẩm Sơ đắm chìm trong vui sướng, không nhận ra vẻ khác thường của Thẩm Trường Trạch.
"Về rồi từ từ nghĩ."
Trước mắt quan trọng nhất là mau chóng ủ rượu, không vội đặt tên.
Hai người về phủ khi sắc trời đã tối muôn, Trình Cẩm Sơ không thấy hai hài tử ở Lãm Vân viện thì gọi tỳ nữ tới hỏi.
"Thái phu nhân dẫn thiếu gia tiểu thư đến Thọ Vĩnh đường."
Vì thế hai người đến Thọ Vĩnh đường đón hài tử.
Lão phu nhân thực sự rất yêu thương hai tằng tôn, ở ngoài phòng đã nghe thấy tiếng cười đùa không ngớt trong phòng.
"Tổ mẫu, mẫu thân." Thẩm Trường Trạch và Trình Cẩm Sơ vấn an chào hỏi.
Thẩm mẫu vẫy tay với bọn họ: "Lại đây trò chuyện với tổ mẫu các con."
Hai người nghe lời ngồi xuống, câu được câu không tán gẫu chuyện nhà.
"Đã tìm được cửa hàng nào phù hợp chưa?" Thẩm mẫu nhìn Trình Cẩm Sơ, hơi có phần bất mãn.
Nữ tắc người ta ngày ngày xuất đầu lộ diện ngoài phủ, đúng là kỳ cục. Chuyện ngoài phủ nên để nam nhân ra mặt mới đúng.
"Con đã đồng ý đưa tiền, ngày mai bắt đầu ủ rượu." Trình Cẩm Sợ tự mãn trả lời.
"Tốn bao nhiêu?" Thẩm mẫu hỏi
Trong phủ đang căng thẳng chuyện tiền bạc, nên tiết kiệm lại.
"Bảy ngàn lượng."
"Nhiều vậy á? Lỡ như tửu phường buôn bán không tốt thì chẳng phải ném bạc qua cửa sổ à." Thẩm mẫu sốt ruột.
Lão phu nhân cũng rất bất mãn việc này.