Tần Nguyệt Nhi duỗi tay ra, để cho diều hâu rơi vào phía trên khuỷu tay, tiếp theo lấy xuống thư tín từ phía trên, móc ra một hạt đan dược đưa đến bên miệng diều hâu: "Vất vả cho ngươi, Gà Quay."
Gà Quay liếc nhìn viên đan dược trước mặt, sau đó nhìn Ngô Tuấn, nhảy xuống từ trên cánh tay Tần Nguyệt Nhi, đung đưa thân thể tiến tới trước người Ngô Tuấn, dùng đầu cọ lên mu bàn tay của hắn.
Ngô Tuấn giựt giựt khóe miệng, cắt một khối thịt sống, rải lên một chút Hạt Tử hồng phấn, đưa đến bên mồm của nó, than thở nói: "Gà Quay này vẫn rất thông minh."
Gà Quay phảng phất như nghe hiểu Ngô Tuấn, nhu thuận phát ra một tiếng gáy, nuốt thịt vào trong miệng, nhắm mắt lại, rùng mình một cách thoải mái.
Lúc này, Tần Nguyệt Nhi đã mở bức thư ra, vừa xem, vừa nói: "Vị Điệp Hương Túy Hương Lâu kia, 25 năm trước là hoa khôi Huyễn Thải Các Kinh Thành, về sau chuộc thân cho chính mình, đi đến Kim Hoa Huyện mở nhà Túy Hương Lâu này."
"Mối quan hệ của nàng cực kì phức tạp, nhận biết không ít quan to hiển quý, lão sư bảo ta tận lực không nên trêu chọc nàng."
Lục Ly hơi lắc đầu, nói: "Các ngươi còn đang điều tra Thỏ Yêu chết ở bên trong Túy Hương Lâu? Loại sự tình này có gì có thể tra, chỉ cần không có ai bị thương là được rồi."
Tần Nguyệt Nhi nói: "Bên trong Túy Hương Lâu tuyệt đối có vấn đề, mấy ngày này ta đều đến đó ngồi, trong lầu có một tia yêu khí từ đầu đến cuối không tiêu tan, đồng thời không phải ở trên người Thỏ Yêu."
Lục Ly cũng không để trong lòng, thuận miệng nói: "Nếu là như vậy, vậy xác thực nên đi điều tra thêm."
Tần Nguyệt Nhi gật đầu, tiếp tục nói: "Hơn nữa còn có một sự kiện khiến cho ta rất để ý, vào cái ngày Túy Hương Lâu xảy ra chuyện, Ngô Tuấn vẽ một bức chân dung của Điệp Hương, sau đó... sau đó người trong bức họa kia liền đi ra từ trong giấy."
Lục Ly có chút sững sờ: "Hoạ yêu?"
Tần Nguyệt Nhi gật đầu: "Ta gửi đồ vật vẽ tranh về Hoàng Thành Ti, kết quả điều tra là... tất cả đồ vật cũng không có vấn đề gì."
Nói xong, nàng bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Tuấn: "Lão sư còn nói, bảo ta tra một chút có phải người vẽ tranh có vấn đề hay không?"
Ngô Tuấn nghe vậy vui vẻ, cười nói: "Ta thì có thể có vấn đề gì, lòng nghi ngờ của lão sư ngươi cũng quá nặng. Chẳng qua ta đã nghĩ ra cách làm sao dẫn yêu quái kia ra, ngày mai chúng ta đi Túy Hương Lâu thử một lần."
Nhìn bộ dáng vui vẻ của hai người, sắc mặt của Lục Ly dần dần trở nên cổ quái.
Nếu như ông ta nhớ không lầm, bên trong Nho môn đã từng sinh ra một vị kỳ tài họa đạo, họa kỹ cao tuyệt, thậm chí có thể vẽ ra vũ nữ, khiến cho các nàng đi ra từ trong giấy nhảy trợ hứng trong tiệc rượu.
Đồng thời, Trần phu tử đã từng dạy Ngô Tuấn hai năm, lúc tuổi còn trẻ đã từng chìm đắm trong họa đạo, khẳng định đã truyền thụ bản lĩnh kia cho Ngô Tuấn...
Theo ông ta thấy, lão sư của Tần Nguyệt Nhi phỏng đoán cũng không có sai, đây rất có thể chính là người vẽ tranh có vấn đề!
Nhìn Tần Nguyệt Nhi mơ mơ hồ hồ, và bộ dạng không biết gì của Ngô Tuấn, Lục Ly không khỏi rơi vào trầm tư...
Vào buổi trưa ngày thứ hai, Ngô Tuấn đổi lại thành một thân đạo bào, cùng với Tần Nguyệt Nhi cùng đi đến Túy Hương Lâu.
Vào lúc tiến đến Túy Hương Lâu, các cô nương cũng còn chưa có rời giường, cũng không có khách nhân, bên trong Túy Hương Lâu dị thường thanh tịnh.
Điệp Hương ngồi ở trước một cái bàn bát tiên, lắc lắc cây quạt mỹ nhân trong tay, lười biếng nói: "Các ngươi tại sao lại tới, hôm nay muốn ăn cái gì?"
Ngô Tuấn ngượng ngùng cười một tiếng, lập tức nghiêm mặt nói: "Chúng ta lần này tới là vì đuổi bắt yêu quái ẩn tàng bên trong Túy Hương Lâu."
Nói xong rút thanh kiếm gỗ đào sau lưng ra, để dọc ở trước người.
"Ta trằn trọc trở mình trên giường mấy đêm nay, sau khi trải qua một phen nghĩ sâu tính kỹ, làm ra một cái quyết định vi phạm tổ huấn, quyết định sử dụng Dẫn Hồn thuật tổ truyền, hội tụ hồn phách Thỏ Yêu, ở trước mặt hỏi nó một chút, yêu quái ẩn tàng bên trong Túy Hương Lâu đến tột cùng là ai!"
Điệp Hương có chút khẽ giật mình, nhíu mày hỏi: "Bên trong Túy Hương Lâu có yêu quái?"
Tần Nguyệt Nhi gật đầu: "Sau khi quan sát cẩn thận mấy ngày nay, bên trong Túy Hương Lâu xác thực cất giấu một con yêu quái, Thỏ Yêu đến Túy Hương Lâu, hẳn là vì tìm ả."
Điệp Hương nhíu mày suy nghĩ một chút, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc, nói: "Phải tìm ra ả, ta phối hợp với các ngươi."
Ngô Tuấn cùng với Tần Nguyệt Nhi liếc nhau một cái, khóe miệng nở nụ cười, tiếp đó móc ra một khúc xương Thỏ Yêu, nói với Điệp Hương: "Ta dùng khúc xương Thỏ Yêu này bày trận, sau bảy canh giờ, hồn phách Thỏ Yêu liền sẽ hiện thân."
Điệp Hương gật đầu, phân phó nói: "Truyền lệnh xuống, hôm nay Túy Hương Lâu không kinh doanh một ngày."
Nha hoàn vội vàng xác nhận, chạy tới viết một tấm bảng hiệu, treo ở cửa ra vào Túy Hương Lâu.
Bên trong Túy Hương Lâu, hết thảy cửa phòng cửa sổ đóng lại, ánh sáng trong lầu lập tức trở nên mờ tối.
Ngô Tuấn dẫn người đi tới gian phòng xảy ra chuyện kia, để cho người ta bố trí hương án, đặt xương Thỏ Yêu của ở trên hương án, sau đó đặt bảy chén đèn dầu trên mặt đất theo phương vị Bắc Đẩu Thất Tinh.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của Ngô Tuấn, Điệp Hương không khỏi mang theo một tia hiếu kì đánh giá hắn, nói: "Tổ tiên nhà ngươi là cao nhân môn phái nào, loại pháp đàn này ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy."
Ngô Tuấn chắp tay về hướng đông nói: "Tổ tiên của ta chính là đệ tử thứ tám của Thải Dược lão nhân Hồ Lô Sơn!"