Ngô Tuấn nghe thế, dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn Tần Nguyệt Nhi: "Ta hiện tại cũng có chút hoài nghi ngươi là thể chất Chiêu Yêu, Kim Hoa Huyện hai mươi năm không có yêu quái gây chuyện, nhưng là từ sau khi ngươi đi vào, nơi này liền liên tiếp bắt đầu xuất hiện yêu quái."
Tần Nguyệt Nhi phản bác: "Những yêu quái này vốn chính là ở nơi này, chuyện này chỉ có thể nói rõ Kim Hoa Huyện quần ma vây quanh, cần một người bắt yêu thường trú bảo hộ các ngươi."
"Người bắt yêu kia, hẳn là nói chính ngươi." Ngô Tuấn trợn mắt trừng một cái, đi vào trong gian phòng.
Trên giường, có thi thể Thỏ Yêu mở vạt áo ra nằm, Ngô Tuấn đi qua kiểm tra, nói: "Trên thân không có vết thương, thân thể như thường, con mắt sưng đỏ... ách, đây cũng là bởi vì duyên cớ nó là thỏ, không phải chết bởi trúng độc."
Tần Nguyệt Nhi ở một bên nghe được liên tục gật đầu, nhìn bộ dáng chuyên nghiệp của Ngô Tuấn, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên một nụ cười.
Lúc này, Trần phu tử cùng với Lục Ly cũng đi đến, nghe được Ngô Tuấn nói, Lục Ly nói tiếp: "Nhìn ra được nó là chết thế nào sao?"
Ngô Tuấn đứng lên, nói một cách chắc nịch: "Nếu như ta không nhìn lầm, nó hẳn là tự sát."
"Tự sát?" Lục Ly vô cùng ngạc nhiên, có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Ngô Tuấn khịt mũi, giải thích: "Trên người nó một vết thương cũng không có, nhưng hồn phách lại tiêu tán, ngoại trừ chính nó tán đi hồn phách, ta không nghĩ ra cách giải thích khác."
Lục Ly khóe giựt giựt khoé miệng hai lần: "Ngươi liền không nghĩ tới khả năng nó bị người đánh tan hồn phách sao?"
Ngô Tuấn lắc đầu nói: "Nếu như là người khác xuất thủ, tóm lại sẽ có một tia hồn phách lưu lại trong cơ thể, nhưng trên thi thể nó lại một tia vết tích cũng không có."
Lục Ly có chút kinh ngạc mà nói: "Như vậy sao, ta đây vẫn là lần đầu biết."
Trần phu tử tằng hắng một cái, nói: "Nếu là tự sát, vậy liền xử lý thi thể đi, để ở nơi này quá dọa người."
Từ đầu đến cuối, Trần phu tử cũng không có vào nhà, thậm chí ngay cả nhìn cũng không có nhìn vào trong phòng một chút, hành vi vô cùng khả nghi dẫn đến Tần Nguyệt Nhi chú ý, chất vấn: "Ngươi giống như rất muốn nhanh chóng kết án?"
Trần phu tử nói: "Không sai, ta sợ máu."
Tần Nguyệt Nhi kiểm chứng nhìn về phía Ngô Tuấn, thấy Ngô Tuấn khẽ gật đầu, nói: "Người không phận sự có thể đi."
Trần phu tử có chút thở phào một hơi, bước nhanh đi xuống cầu thang, Lục Ly vội vàng đuổi theo, đi được một nửa, bỗng nhiên quay đầu về phía Ngô Tuấn nói: "Ba ngày sau Tùng Dương thư viện có một cuộc văn hội, đến thời điểm đó gặp mặt."
Nói xong liền đuổi theo Trần phu tử.
Ngô Tuấn cau mày mà nói: "Người này không biết làm sao vậy, cũng không phải là y sư đại hội, ta đến chỗ ấy làm gì chứ?"
Tần Nguyệt Nhi nói: "Ông ta là viện trưởng Quốc Tử Giám - Lục Ly, tu vi là cảnh giới Đại Nho, tương đương với Phật môn La Hán, cảnh giới võ đạo tông sư. Ta nghĩ rằng ông ta gọi ngươi đi văn hội, chắc là coi trọng thiên phú đọc sách của ngươi."
"Vẫn là làm y sư càng thích hợp với ta hơn." Ngô Tuấn lắc đầu, nhìn thi thể Thỏ Yêu nói: "Nói trở lại, con Thỏ Yêu này chết xác thực kỳ quặc. Ta thực tế không nghĩ ra đến tột cùng là nguyên nhân gì, có thể khiến cho một con yêu quái chuyên môn chạy vào thanh lâu tự sát."
Tần Nguyệt Nhi suy tư một lát, có chút không xác định mà nói: "Chẳng lẽ là... nó biết rõ chúng ta không ăn thịt Giao Long, đặc biệt chạy tới nơi này đưa cơm cho chúng ta?"
Ngô Tuấn: "..."
Khi nhắc đến thi thể yêu quái, em gái này cho tới bây giờ cũng chưa từng khiến cho hắn thất vọng.
Chẳng qua lần này làm tốt lắm, một con thỏ lớn như thế, làm món thỏ sốt cay...
Nghĩ tới đây, Ngô Tuấn bỗng nhiên phát hiện ra mình bị nàng làm cho nghĩ lệch, liếc mắt nhìn Tần Nguyệt Nhi, nói: "Nếu như không phải đầu óc của con Thỏ Yêu này có vấn đề, như vậy nhất định chính là Túy Hương Lâu có vấn đề."
Tần Nguyệt Nhi nghe vậy, không khỏi liếc nhìn tú bà Điệp Hương trấn an khách nhân dưới lầu: "Ta liền vẽ một bức chân dung của nàng, truyền về Kinh Thành để cho người ta điều tra lai lịch của nàng."
Nói xong, đi vào trong phòng lấy giấy bút ra, vung bút bắt đầu vẽ.
Một lát sau, Ngô Tuấn thấy nàng đặy bút lông xuống, lộ ra bộ dáng đã hoàn thành, đối với nàng vẽ nhanh như vậy hơi có chút giật mình, không nhịn được đi đến quan sát một chút, sau đó liền thấy trên tờ giấy trắng như tuyết, dùng mực nước màu đen vẽ một đường uốn lượn...
Ma tóc dài?
Sau khi được chứng kiến tạo nghệ vẽ tranh tuyệt vời của Tần Nguyệt Nhi, Ngô Tuấn không nói một lời vò bức chân dung thành một quả cầu ném trên mặt đất, khiến cho Tần Nguyệt Nhi lộ ra vẻ mặt bất mãn.
Sau đó chỉ thấy Ngô Tuấn thở dài một tiếng, nhấc bút lên, tiến hành phác thảo trên tờ giấy trắng.
"Khi vẽ chân dung người, bình thường đều là dùng nét vẽ trắng, cũng chính là tranh thuỷ mặc. Chỉ với một vài nét vẽ đơn giản, liền có thể mô tả ngoại hình của người được vẽ."
"Nhưng để vẽ được một bức chân dung đẹp không phải là điều dễ dàng."
"Khi vẽ các nét trên khuôn mặt của một người, cần có những thay đổi về độ dày và độ nặng để thể hiện sự sống động và độ sâu, cũng như niềm vui và nỗi buồn của đối tượng."
Ngô Tuấn vừa nói, vừa dùng bút lông phác thảo một khuôn mặt trên tờ giấy trắng, chính là tú bà Túy Hương Lâu Điệp Hương.
Tần Nguyệt Nhi ngơ ngác nhìn chăm chú chân dung, lộ ra vẻ mặt chấn kinh nói: "Thật giống, giống như đúc Điệp Hương, nhìn thoáng một cái liền có thể nhận ra!"