- Nữ vu?
Hứa Chỉ cười rộ lên.
Hắn đã yên lặng chờ đợi ba ngày, cũng chính là hơn ba trăm năm trong thế giới của bọn họ, cuối cùng trong quá trình kéo dài hơi tàn sau trận đại hồng thủy, hiện giờ đã có dấu hiệu phục hưng rồi.
Vậy mà lại xuất hiện người có thể dung nhập loại gen thứ hai, loại gen các nàng lựa chọn là Evil Eye.
Trùng tộc cũng xem như dễ dàng dung nhập đoạn gen khác, chỉ cần thể chất thích hợp, trên chuỗi gen của bản thân sẽ có nhiều khoảng trống ngắn chứa được các đoạn gen đến từ bên ngoài.
Gilgamesh đã dung nhập loại gen thứ hai là gen con mối, có được sức mạnh vô cùng to lớn.
Mà nhóm phụ nữ được xưng là nữ vu này, dung nhập loại gen thứ hai chính là gen của Evil Eye, có được tinh thần lực.
Nếu không phải giống loài Evil Eye kia chính là giống loài siêu phàm đầu tiên xuất hiện ở trong mảnh sa bàn này, chỉ sợ mãi mãi cũng sẽ không trở thành nguyên nhân dẫn đến con đường siêu phàm.
- Evil Eye, quái mắt to. . . Đúng là thứ tốt! Đã cho ta niềm vui quá lớn.
Hứa Chỉ cười rất vui vẻ, cảm thấy cái ý tưởng tạo ra mảnh sa bàn nhỏ này thật sự không tệ, các người chơi thiên mã hành không, không đi theo quá trình phát triển bình thường của thuyết tiến hoá, từ đó đã mang đến cho hắn một giống loài siêu phàm.
Hắn ngồi trên chiếc ghế dài ở trước cửa ra vào, miệng gặm trái táo,
- Quả nhiên, một người trầm tư suy nghĩ quá khó khăn, nên tiếp thu ý kiến quần chúng, tham khảo trí tuệ của người khác.
Trên thực tế, bởi vì gen con mối quá mạnh, có thể nâng lên đồ vật có trọng lượng hơn nó cả trăm lần, một sức mạnh rất khủng khiếp, vì thế khoảng trống cần thiết để chứa các đoạn gen là rất lớn.
Một người bình thường rất khó có được khoảng trống lớn như vậy trên chuỗi gen, bởi vì đều bị những gen vô dụng lấp đầy rồi.
Mà gen của Evil Eye nhỏ yếu hơn nhiều, cho nên không cần nhiều chỗ trống trên chuỗi gen, vì thế xác xuất thành công sinh ra cũng cao hơn, trong số bốn trăm phụ nữ tử vong đã sinh ra được ba người.
Nhưng mà ba người các nàng yếu kém hơn quá nhiều so với Gilgamesh.
Khi các nàng đối phó với loại cự thú Allah bình thường còn phải cần đám dũng sĩ đứng phía trước phối hợp, lúc này mới có thể miễn cưỡng đánh thắng. Mà một mình Gilgamesh đã có thể quét ngang thiên hạ, giữa hai bên có sự chênh lệch quá lớn.
Dù sao, cách vận dụng tinh thần lực của các nàng còn rất đơn giản, nhưng ba người cũng đã bắt đầu nghiên cứu về sức mạnh của chính mình. Các nàng ở bên trong bộ lạc nghiên cứu vu thuật và khai phá thảo dược, nhưng mà vẫn quá chậm chạp.
Hứa Chỉ suy nghĩ một chút, vào trong phòng mình, lên mạng tra một chút tài liệu,
- Trên mạng internet, phương Tây có phương pháp Yoga thiền định, phương Đông có phương pháp quan tưởng nội công của Đạo gia, đều là rèn luyện tinh thần, vô cùng có ích với việc đúc luyện tinh khí thần. Bây giờ giao lại hạt giống suy tưởng cho các nàng, để cho các nàng hoàn thiện, khai phá ra một con đường tu luyện của vu sư?
Bắt đầu một con đường mới, giống như "mò đá qua sông", khắp nơi sẽ vấp phải trắc trở, thực sự quá khó khăn. Chỉ khi nào có phương hướng tiến lên phía trước, tất nhiên sẽ phát triển nhanh hơn vô số lần, Hứa Chỉ có thể cung cấp phương hướng cho các nàng.
Nhưng mà, làm thế nào hắn đi được vào bên trong bộ lạc này, gặp mặt ba vị nữ vu?
Hóa thân thành cự thú trí tuệ, rồi lại giao ba loại bảo vật văn minh?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã nhanh chóng bị Hứa Chỉ bác bỏ, chắc chắn là không được.
Hắn cũng không thể trực tiếp điều khiển hay đoạt xá một sinh vật cỡ nhỏ bên trong sa bàn, thay mình đi lại phát ngôn, nếu không thì hắn đã sớm tiêu sái đi vào sa bàn rồi.
Khi Hứa Chỉ đang nghĩ nên làm như thế nào, bên trong sa bàn đã có một đám người chơi dẫn đầu bò lên lục địa, bọn hắn phát hiện rằng thật sự có một người khổng lồ vô cùng to lớn, đang ngồi ăn táo trên chiếc ghế thông thiên ở phía xa, vẻ mặt đầy trầm tư.
- Trò chơi sa bàn này thật thú vị, bối cảnh thiết lập thật sự là côn trùng tiến hóa bên trong sân nhỏ, là muốn phản kích người khổng lồ kia sao. . .
Ba bốn người chơi có hình thù kỳ quái bắt đầu thì thầm trao đổi, cảm thấy cái trò chơi này có độ tự do cao tới mức đáng sợ, không có nội dung chính tuyến, hoàn toàn phụ thuộc vào người chơi mày mò và khám phá, đúng là quá mới lạ.
- Đúng là quá trâu! Dựa theo loại hình thể to lớn này, quả thực chính là Bàn Cổ trong truyền thuyết.
- Ý tứ là, chúng ta cần phải tiến hóa sau đó chiến đấu với hắn một trận sao?
- Xuỵt! Bí mật quan sát, mấy anh em chúng ta bây giờ không phải là đối thủ của hắn, đều là con kiến mà thôi, hắn cũng không nhìn thấy chúng ta.
- Đừng tới gần hắn, chúng ta cửu tử nhất sinh mới bò được lên bờ, nhỡ đâu bị hắn dẫm chết 'Vương', vậy thì chúng ta có khóc cũng không kịp.
Một đám mấy người chơi nằm sấp ở trong rừng cây ven biển bí mật quan sát, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
- Một đám ngốc nghếch.
Hứa Chỉ ngồi ở trong sân, nhìn một đống kiến nhỏ trên mặt đất phía xa, tự nói với bản thân. Châu đầu ghé tai, quá mức hèn mọn, thật sự coi mình thành đại Boss, nghiên cứu làm thế nào để đánh hạ mình.
Đông đông đông!
Từ cửa ra vào truyền đến tiếng đập cửa, là nha đầu Trần Hi đến đưa đồ ăn.
- Được rồi, ăn cơm trước rồi tính sau.
Hắn đứng dậy, đi về phía ngoài cửa.
- Chết tiệt! Cái quái gì vậy! Động đất, mẹ nó động đất! Năm giác quan đúng là quá chân thực!
- Các anh em, chỉ là do hắn đứng dậy mà thôi, thân hình che khuất bầu trời, phảng phất cả thế giới đều đang rung động. Chạy mau, hèn mọn phát dục, đừng có bị hắn giẫm chết!
Vô số tiếng thét chói tai truyền đến.
Một đám sinh vật có hình thù kỳ quái, đang vội vàng chạy trối chết.
Bọn hắn điên cuồng phi nước đại ở trên mặt đất rộng lớn vô ngần, giống như là một đám chó hoang nổi điên. Mà phía sau lưng, một người khổng lồ cao vạn trượng che khuất tầng mây, đang chậm rãi đi tới.
Một bước liền vượt qua ngàn dặm.
Dễ dàng vượt qua đỉnh đầu đám kiến này, bước về nơi xa. Chờ đến khi quay trở về, trong tay hắn mang theo một hộp cơm màu xanh lam, ngồi trở lại vào chiếc ghế ở cửa ra vào, mở nắp hộp cơm, ăn từng miếng từng miếng.
Trứng rán, cà rốt và rau cải xanh, tỏa ra một mùi thơm ngát, đồ ăn nông thôn đúng là thơm ngọt ngon miệng. Hứa Chỉ ăn no thoải mái xong thì không vội rời đi, hắn đang tiếp tục suy tư, làm sao để truyền lại phương pháp suy tưởng cho ba nữ vu của bộ lạc Babylon.
Lúc này, mấy người chơi trốn tránh ở trong rừng cây mới vụng trộm bước ra ngoài một lần nữa, nhìn về phía người khổng lồ đang ngồi ăn uống ở trong sân, lại tụ tập thành một nhóm, bắt đầu khe khẽ thảo luận.
- Wow, cơ chế tự do của trò chơi này cũng thật trâu bò!
- Con Boss này, vậy mà lại có phân cảnh, lại bị chúng ta kích động rồi, hắn còn đang dùng cơm.
- Xuỵt, trước tiên chúng ta nên hèn mọn phát dục.
- Cái trò chơi này thực sự quá thú vị! Chơi vui đến phát nổ!. . .
Hứa Chỉ ngồi ăn thư thái ở trên ghế, nhìn một đám người chơi ở trong rừng cây phía xa đang vụng trộm nghiên cứu cách làm sao tấn công mình, bỗng nhiên nét mặt ngưng lại, suy nghĩ khẽ động,
- Đúng rồi, trò chơi tiến hóa sa bàn!
Hứa Chỉ nghĩ một chút,
- Ta trực tiếp theo kênh người chơi, bắt đầu từ một bào tử tiến hóa thành sinh vật, từ đó ta chính là một sinh vật cỡ nhỏ rồi, vậy thì có thể giải quyết vấn đề ở sa bàn lớn bên kia!
Hắn hưng phấn khó tự kiềm chế được, vừa ăn cơm vừa nghiên cứu về tính khả thi của ý tưởng này. Nếu quả thật có thể làm được như vậy, điều đó có nghĩa là sau này hắn cũng có thể tiến vào sa bàn cỡ lớn rồi.
Quả nhiên, lúc trước xây dựng cái sa bàn nhỏ này là việc sáng suốt, nó đã mang đến cho mình niềm vui quá lớn, cùng với rất nhiều tác dụng khác.
Sau khi ăn cơm xong, Hứa Chỉ dự định thí nghiệm một chút. Nếu chính bản thân mình đã muốn đích thân chơi game, như vậy tất nhiên phải dọn bãi.
Một giây sau, thông báo đầu tiên xuất hiện.
- Trò chơi sẽ bảo trì khẩn cấp, lập tức logout sau ba giây đồng hồ!
-