Ồn ào này truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Trước sau trái phải, trên đầu dưới chân, như một biển thì thào bàn tán, hi hi ha ha, cười vui vẻ. Nữ có nam có, trẻ có già có, lớn có nhỏ có. Thậm chí Ngụy Vô Tiện còn có thể nghe rõ một số câu chữ lác đác, nhưng chỉ thoáng qua, khiến hắn không nắm bắt được từ nào chính xác.
Bởi vì thật sự cực ồn ào.
Một tay Ngụy Vô Tiện vẫn đè màng tai, tay còn lại gắng gượng lấy một chiếc Phong Tà bàn trong túi càn khôn ra đặt vào lòng bàn tay. Kim chỉ trên Phong Tà bàn run run rẩy rẩy xoay tròn hai vòng, càng xoay càng nhanh, không lâu sau, bỗng bắt đầu trở nên điên cuồng chuyển động!
Lần trước ở núi Đại Phạm Phong Tà bàn không chỉ ra phương hướng, đã là kỳ lạ. Vậy mà lần này nó lại tự động quay, một khắc cũng không ngừng, tình hình này càng khó bề tưởng tượng hơn kim chỉ chẳng nhúc nhích tí nào nữa. Bóng tối không rõ trong lòng Ngụy Vô Tiện ngày càng đậm hơn, cất tiếng gọi: "Kim Lăng!"
Hai người đã đi một hồi trong thạch bảo, vẫn chưa thấy bóng dáng người sống. Ngụy Vô Tiện gọi vài lần, không nghe tiếng trả lời. Mấy gian nhà đá phía trước đều trống không, nhưng sau khi đi vào nơi sâu hơn, bỗng nhiên có cỗ quan tài đen nhánh đặt chính giữa một gian nhà đá.
Chiếc quan tài được bày ngay đây, hết sức lạ lùng. Toàn thân quan tài một màu đen trầm, nhưng hình dạng lại được làm vô cùng đẹp đẽ. Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ nó, chất gỗ rắn chắc, vang tiếng tộc tộc, nói: "Hòm tốt."
Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện đứng hai bên nó, liếc nhau một cái, đồng thời đưa tay, mở nắp quan tài ra.
Trong khoảnh khắc nắp quan tài bị mở ra ấy, tiếng ồn ào xung quanh bỗng nhiên tăng vọt gấp mấy lần, như thủy triều dâng nhấn chìm thính giác của Ngụy Vô Tiện. Như thể trước đó bọn họ vẫn luôn bị vô số con mắt nhìn trộm, chủ nhân của những con mắt này đang lặng lẽ theo dõi cũng như thảo luận về mỗi một lời nói mỗi một cử động của bọn họ, nhìn thấy bọn họ muốn mở quan tài ra, bỗng nhiên trở nên kích động. Ngụy Vô Tiện vốn nghĩ tới mấy chục loại khả năng, chuẩn bị ứng đối với mùi hôi xộc mũi, tay ma thò ra, chất độc phọt tung toé, khói độc tản khắp nơi, oán linh đập vào mặt v. . V. Và điều hắn mong muốn nhất, chính là trông thấy Kim Lăng. Nhưng mà, chẳng có gì xảy ra cả, không hề có.
Cỗ quan tài này vậy mà lại trống trơn.
Ngụy Vô Tiện hơi cảm thấy bất ngờ, lại có chút thất vọng vì Kim Lăng không bị nhốt ở đây. Lam Vong Cơ đến gần hơn chút, Tị Trần tự động rời vỏ vài tấc, lãnh quang óng ánh, rọi sáng đáy quan tài. Lúc này hắn mới phát hiện, trong quan tài cũng đâu phải không có thứ gì. Chỉ là món đồ bên trong nhỏ hơn xác chết rất nhiều, giấu ở nơi sâu nhất dưới đáy quan tài.
Nằm trong quan tài là một thanh trường đao.
Đao này không vỏ, chuôi đao như được đúc bằng vàng ròng, nhìn sơ qua có vẻ rất nặng trịch, thân đao thon dài, lưỡi đao sáng trong, gối trên một lớp vải đỏ ở đáy quan tài, ánh lên màu như máu, dày đặc một luồng khí sát phạt.
Trong quan tài không đặt thi thể, nhưng lại đặt một cây đao. Trên vùng thạch bảo của dãy Hành Lộ này, thật sự là không nơi nào không quái lạ, mỗi bước đi đều để lộ sự quỷ dị. Hai người khép nắp quan tài lại, tiếp tục đi vào, mỗi một nhà đá đều có một chiếc quan tài như thế, nhìn tính chất của quan tài, độ tuổi không giống nhau, mà trong mỗi một chiếc quan tài, đều bày một thanh trường đao.
Mãi đến tận gian cuối cùng, vẫn không thấy hình bóng Kim Lăng. Ngụy Vô Tiện khép nắp quan tài lại, trong lòng hơi nôn nóng bất an. Lam Vong Cơ thấy hắn cau mày chắp tay đi tới đi lui, y đặt ngang chiếc cầm cổ lên quan tài, chỉ hơi do dự, giương tay, một chuỗi huyền âm tuôn ra từ ngón tay.
Y chỉ biểu diễn một đoạn ngăn ngắn, tay phải liền rụt khỏi thân cầm, ngưng thần nhìn dây đàn vẫn đang dao động không ngừng.
Bỗng nhiên, dây đàn rung lên, tự gảy ra một âm.
Ngụy Vô Tiện nói: "Vấn linh"?
"Vấn linh" là một khúc nhạc nổi tiếng do tổ tiên Cô Tô Lam thị sáng tác, không giống với "Chiêu hồn", nó có tác dụng với người chết không rõ thân phận dưới tình huống không cần bất cứ môi giới nào. Người đàn dùng tiếng đàn hỏi, gửi nghi vấn tới người đã chết, khi người chết hồi âm thì sẽ được "Vấn linh" chuyển hóa thành âm luật, phản ứng ngay trên dây đàn. Dây đàn tự lay động, nói rõ đã có một vị vong hồn trong thạch bảo này được Lam Vong Cơ mời tới. Tiếp đó, đôi bên lại gần đàn, dùng Cầm ngữ một hỏi một đáp.
Cầm ngữ là bí kỹ của Cô Tô Lam thị, tuy Ngụy Vô Tiện đi qua khá nhiều nơi, nhưng chung quy vẫn có nơi chưa hề ghé tới. Hắn nhẹ giọng nói: "Hỏi nó đây là nơi nào, ai dựng nên."
Lam Vong Cơ tinh thông Cầm ngữ hỏi hồn, chẳng cần suy nghĩ, tiện tay là hai, ba tiếng trong trong trẻo trẻo. Chỉ chốc lát sau, dây đàn lại tự động gảy hai cái. Ngụy Vô Tiện hỏi: "Nó nói cái gì?"
Lam Vong Cơ: "Không biết."
Ngụy Vô Tiện: "Hả?"
Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Nó nói - "không biết"."
"..." Ngụy Vô Tiện nhìn y, chợt nhớ tới một đoạn đối thoại rất nhiều năm trước liên quan tới "Tuỳ tiện", sờ sờ mũi, có cảm giác đã già rồi, nghĩ thầm: "Lam Trạm quá tiến bộ, còn biết cả kể chuyện cười."
Hỏi không ra, Lam Vong Cơ gảy thêm một câu. Dây đàn lại đáp, vẫn là hai âm đinh đinh ban nãy. Ngụy Vô Tiện nghe hiểu lần trả lời này lại là "không biết" nữa, hỏi: "Ngươi hỏi nó cái gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Vì sao mà chết?"
Ngụy Vô Tiện: "Nếu bị người ám hại bất ngờ, quả thật có khả năng không biết mình tại sao lại chết. Chẳng bằng ngươi hỏi nó, có biết ai giết nó hay không."
Lam Vong Cơ nhấc tay gạt dây. Cơ mà, trả lời vẫn là hai tiếng đinh đinh - "Không biết."
Thân là hồn phách bị giam cầm tại đây, một không biết nơi này là đâu, hai không biết tại sao mà chết, ba không biết kẻ giết là ai, Ngụy Vô Tiện thiệt tình cũng là lần đầu gặp phải cái tên chết rồi hỏi một không biết ba như vậy, ngẫm nghĩ chút, nói: "Vậy thay bằng câu khác. Ngươi hỏi nó là nam hay nữ. Cái này chắc không tới nỗi không biết đâu nhỉ."
Bị hắn giật dây, Lam Vong Cơ theo lời mà gảy. Sau khi rút tay về, một tiếng đàn khác mạnh mẽ đánh ra, Lam Vong Cơ phiên dịch: "Nam."
Ngụy Vô Tiện nói: "Cuối cùng cũng coi như biết chút chuyện. Hỏi tiếp, phải chăng có một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đi vào đây?"
Đáp: "Có."
Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Vậy cậu ta đang ở nơi nào trong đây?"
Dây đàn dừng một chút, mới đưa ra lời đáp, Lam Vong Cơ nghe xong, vậy mà lại khẽ run. Ngụy Vô Tiện nói: "Thế nào? Gã nói gì?"
Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Gã nói,"ở ngay đây"."
Ngụy Vô Tiện nghẹn họng. Chỉ "ngay đây" thì chính là toà thạch bảo này rồi, nhưng ban nãy bọn họ vừa mới lục soát một hồi, có thấy Kim Lăng đâu. Ngụy Vô Tiện nói: "Không phải gã nói láo đó chứ?"
Lam Vong Cơ nói: "Ta ở, không thể."
Đồng nghĩa, người gảy đàn là Hàm Quang Quân, hồn đến đây đương nhiên không thể nói láo, chỉ đành phải trả lời đúng sự thật. Ngụy Vô Tiện liền tìm kiếm khắp nơi trong nhà đá, coi thử có cơ quan mật đạo nào đó mà hắn bỏ sót hay không. Lam Vong Cơ suy nghĩ chốc lát, lại gảy hai đoạn hỏi tiếp, sau khi được trả lời, vẻ mặt y vậy mà lại khẽ biến. Ngụy Vô Tiện thấy thế, vội hỏi: "Ngươi lại hỏi gì rồi?"
Lam Vong Cơ nói: "Tuổi tác bao nhiêu, nhân sĩ phương nào."
Hai vấn đề này đều để thăm dò thân phận gốc gác của hồn đến, Ngụy Vô Tiện biết rõ trong lòng, y nhất định đã nhận được lời đáp không giống bình thường: "Sao vậy?"
Lam Vong Cơ nói: "Mười sáu tuổi, nhân sĩ Lan Lăng."
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện cũng đột ngột thay đổi.
Hồn phách mà "Vấn linh" mời tới, vậy mà lại là Kim Lăng?!
Hắn vội tập trung lắng nghe, trong tiếng ồn ào rợp tròi, dường như thật sự có thể mơ hồ nghe vài tiếng kêu gào yếu ớt của Kim Lăng, nhưng lại nghe không rõ ràng lắm.
Lam Vong Cơ tiếp tục đàn hỏi, Ngụy Vô Tiện biết y nhất định đang dò hỏi vị trí cụ thể, nhìn dây đàn chằm chằm, chờ đợi đáp án của Kim Lăng.
Lần này trả lời khá dài, Lam Vong Cơ nghe xong, hơi nhíu mày, nói: "Nó bảo ngươi, đứng ở đây, mặt hướng Tây Nam, nghe âm đàn. Nghe một tiếng bước lên một bước. Khi nào tiếng đàn dừng, thì lúc ấy nó ở trước mặt ngươi."
Ngụy Vô Tiện không nói lời nào, chuyển sang hướng Tây Nam. Phía sau truyền đến bảy tiếng đàn, hắn liền đi lên trước bảy bước chân. Nhưng mà, đằng trước hay sau vẫn chẳng có thứ gì.
Tiếng đàn vẫn còn tiếp tục, chỉ có điều khoảng cách ngày vàng dài ra, hắn cũng bước ngày càng chậm. Lại một bước, hai bước, rồi ba bước... Đi đến bước thứ sáu, rốt cuộc cũng im lặng, không vang lên nữa.
Mà ngay trước mặt hắn, chỉ có một bức tường.
Bức tường này lấy gạch viên màu xám trắng xây thành, từng viên kín kẽ không khe hở. Ngụy Vô Tiện xoay người nói: "... Nó ở bên trong tường?!"
Tị Trần rời vỏ, bốn đường ánh xanh xẹt qua, vách tường bị chém thành một chữ tỉnh (井) ngay ngắn, hai người tiến lên bắt tay dỡ gạch, sau khi gỡ xuống vài viên đá, một mảng bùn đất đen thùi ùn ùn trào ra.
Hoá ra vách tường của toà thạch bảo này được làm thành hai tầng, giữa hai tầng gạch đá kiên cố, là bùn đất lấp đầy. Ngụy Vô Tiện dùng tay không bới đống đất trước mặt, trong đống đất bùn đen thùi lùi, hắn bới ra được một gương mặt người đang nhắm nghiền hai mắt.
Chính là Kim Lăng mất tích!
Mặt Kim Lăng vốn nằm trong đất, vừa lộ ra, không khí đột ngột trút vào miệng vào mũi, lập tức mãnh liệt ho khan hít khí. Ngụy Vô Tiện thấy cậu ta còn sống, trái tim cuối cùng cũng coi như đặt xuống. Tính mạng Kim Lăng ban nãy thật sự là như ngàn cân treo sợi tóc, bằng không cũng sẽ không bị "Vấn linh" túm lấy sinh hồn sắp rời xác của cậu ta. Cũng may thời gian cậu ta bị vùi vào trong vách tường chưa được lâu, bằng không kéo dài thêm một khắc, sẽ bị chôn sống nghẹt thở mà chết.
Hai người vội vàng đào bới đưa cậu ta ra khỏi vách tường, ai ngờ trong khoảnh khắc lúc lôi Kim Lăng ra như nhổ củ cải, trường kiếm trên lưng hắn moi được một thứ.
Một xương cánh tay trắng ởn!
Lam Vong Cơ đặt Kim Lăng nằm trên đất, thăm dò mạch tượng thi hành chữa trị. Ngụy Vô Tiện thì lại cầm lấy vỏ kiếm Tị Trần, thành thạo xọc xọc bới bới theo hướng xương cánh tay trong đất kia, Không lâu lắm, một bộ xương hoàn chỉnh hiện ra ngay trước mắt.
Bộ xương khô này cũng hệt như Kim Lăng ban nãy, bị chôn trong vách tường với tư thế dựng đứng, xương trắng ởn và bùn đất đen kịt, rõ ràng đối lập đến chói mắt. Ngụy Vô Tiện lật qua lật lại trong đống đất, lại gỡ mấy viên gạch bên cạnh, luẩn quẩn hồi lâu, quả nhiên lại phát hiện một bộ xương ở ngay gần đó.
Mà bộ xương này, vẫn chưa phân huỷ hoàn toàn, vẫn còn da thịt bám ở trên, nắp xương sọ cũng còn mái tóc dài đen nhánh rối bời, quần áo tàn tạ màu đỏ tươi, có thể thấy đây là một nữ nhân. Nàng này trái lại không đứng, khung xương hơi khòm. Mà nguyên nhân khom lưng, là bởi vì dưới chân nàng còn một bộ hài cốt nữa, nó đang ngồi xổm.
Ngụy Vô Tiện không đào xuống tiếp, hắn lui về phía sau vài bước, tiếng ồn ào trong tai càn rỡ như thủy triều cuồn cuộn dâng.
Hắn gần như có thể khẳng định. E rằng trong tất cả vách tường thật dày của toà thạch bảo này, đều lấp kín hài cốt người với những tư thế khác nhau.
Đỉnh đầu, lòng bàn chân, Đông Nam, Tây Bắc; Đứng, ngồi, nằm, ngồi xổm...
Rốt cuộc thì đây là nơi nào?!