Ngụy Vô Tiện nói: "Hay để ta cùng vào với ngươi?"
Lắc lắc đầu, Lam Vong Cơ nói: "Ngươi cùng vào, hắn lại tức giận."
Ngụy Vô Tiện ngẫm lại cũng thấy đúng, Lam Khải Nhân thấy hắn như tâm bệnh khó chữa, một bộ dạng nến tàn lay lắt trong gió, còn thở gấp hơn bình thường, vẫn là thôi tha cho người ta, mắt không thấy tâm không phiền mà.
Lam Vong Cơ nhìn nhìn hắn, giống như muốn nói gì, Ngụy Vô Tiện lập tức nói: "Được rồi, ta đã biết. Không thể chạy nhanh, không thể ồn ào, không thể gì gì gì, có phải không? Yên tâm, lần này ta về với ngươi sẽ chú ý từng tí một, không phạm một cái cấm nào khắc trên đá của nhà các ngươi. Cố gắng hết sức luôn."
Lam Vong Cơ không suy nghĩ gì đã nói: "Không sao. Phạm vào cũng..."
Ngụy Vô Tiện nhạy bén đáp: "Hả?"
Lam Vong Cơ tựa như phát giác lời mình nói không ổn, quay đầu nhìn hướng khác, lại quay đầu lại, nghiêm nghị nói: "... Không."
Ngụy Vô Tiện mờ mịt nói: "Nãy ngươi nói phạm vào cũng cái gì?"
Lam Vong Cơ thừa biết hắn đã rõ còn cố hỏi, xụ mặt nhắc: "Ngươi ở ngoài chờ ta."
Ngụy Vô Tiện phất tay nói: "Chờ thì chờ, làm gì mà ghê gớm thế. Ta đi chơi với thỏ của ngươi."
Thế là Lam Vong Cơ một mình đi nghênh đón Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Tiện thì bị Tiểu Bình Quả kéo một đường chạy như điên. Tiểu Bình Quả vừa vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, dường như cực kỳ hưng phấn, toàn thân bỗng ngang ngược, Ngụy Vô Tiện kéo cũng không kéo được nó, đành để cho nó kéo đến bãi cỏ xanh um tùm.
Trên mặt cỏ yên tĩnh là cả một bầy cầu tuyết trắng tròn vo, miệng mũi phấn hồng, thi thoảng rung rung cái tai dài, lỗ tai cũng một mảnh hồng hồng. Tiểu Bình Quả thì đi tới chen chúc vào giữa bầy thỏ, tìm chỗ cho mình.
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm trên mặt đất, tùy tay bắt một con thỏ, một bên chọc chọc bụng nó, một bên thầm nghĩ: "Lần trước ta tới đã có nhiều thế này sao? Đây là con đực hay cái? Nga... là đực."
Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện lúc này mới phát hiện, hắn trước giờ chưa để ý Tiểu Bình Quả là nữ hay là đấng mày râu. Vì thế nhịn không được liếc sang một cái. Hắn chưa kịp nhìn kỹ, chợt nghe động tĩnh, quay đầu lại xem.
Một thiếu nữ vóc dáng nhỏ xinh xách theo cái giỏ, đang không biết nên tiến tới hay không, thấy Ngụy Vô Tiện đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, trong giây lát không biết làm sao, xấu hổ đến cả mặt đỏ bừng.
Thiếu nữ này mặc gia phục của Cô Tô Lam thị, nghiêm chỉnh đeo khăn buộc trán. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Quá khó lường! Để ta bắt gặp người!"
Đây là một nữ tu. Một nữ tu của Cô Tô Lam Thị.
Cô Tô Lam Thị là gia tộc nổi tiếng sống cứng nhắc, khỏi nói nam nữ có gì khác biệt, loại quy củ nam nữ thụ thụ bất thân càng là rõ ràng, từ nhỏ chúng đệ tử đã được nghe lải nhải như niệm kinh bên tai vạn lần. Nơi nghỉ ngơi, nơi học tập của nam nữ tu sĩ đều tách biệt, cũng phải tự biết hạn chế bản thân. Ngay cả săn đêm cũng là nam nữ riêng biệt, hoặc là tất cả nam đi, hoặc là tất cả nữ đi, thông thường không hề tồn tại tình huống nam nữ lẫn lộn, cứng nhắc đến mức khiến người phẫn nộ.
Năm đó Ngụy Vô Tiện học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ căn bản chưa từng gặp qua cô nương, vô cùng hoài nghi trong Vân Thâm Bất Tri Xứ có thật sự tồn tại nữ tu không. Có mấy lần hình như hắn nghe thấy tiếng nhóm nữ tu đọc sách, tò mò muốn tìm tới, lập tức bị môn sinh tuần tra mắt sắc tai thính phát hiện, gọi Lam Vong Cơ tới. Mấy lần đều thế, Ngụy Vô Tiện nhiệt huyết kiệt quệ, chẳng còn tâm tư mò mẫm.
Nhưng hôm nay, hắn ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp được một nữ tu. Người sống! Là nữ tu!
Ngụy Vô Tiện lập tức dựng thẳng thắt lưng, hai mắt sáng lên. Không tự chủ được mà tiến tới, Tiểu Bình Quả cũng đi lên, cơ hồ là xẹt qua hắn, vọt tới bên thiếu nữ kia.
Ngụy Vô Tiện: "?"
Nó vòng ra sau thiếu nữ, ngoan hiền cúi đầu, chủ động hướng đầu lừa, tai lừa vào tay nàng.
Ngụy Vô Tiện: "???"
Thiếu nữ lộ vẻ mặt đỏ hồng, nhìn Ngụy Vô Tiện, ngẩn ra, không biết nên nói cái gì. Ngụy Vô Tiện nheo mắt, mơ hồ cảm thấy nàng có chút quen mặt. Chốc lát, bỗng nhớ ra, đây chẳng phải là cái người hắn gặp trên đường lúc mới ra khỏi Mạc gia trang sao, là thiếu nữ hắn có duyên gặp lần nữa ở núi Đại Phạn mà?
Cho dù là nữ tử hoàn toàn xa lạ, hắn cũng có thể lập tức nói chuyện cợt nhả, tào lao vài câu kéo quan hệ, huống chi có duyên gặp mặt mấy lần, một tiểu cô nương tính cách không tệ? Lập tức hướng nàng khua khua tay, nói: "Là ngươi a!"
Thiếu nữ kia đương nhiên khắc sâu ấn tượng với hắn, vô luận đã rửa mặt hay chưa rửa mặt. Hai tay vặn xoắn một trận, rầu rĩ đáp: "Là ta..."
Ngụy Vô Tiện quyết định buông tha con thỏ bị hắn sờ soạng nãy giờ, hai tay đan vào nhau, đi tới gần nàng thêm vài bước, thoáng nhìn cái giỏ cà rốt với rau xanh, mỉm cười nói: "Đến cho thỏ ăn?"
Thiếu nữ kia gật gật đầu. Đúng lúc Lam Vong Cơ không ở đây, Ngụy Vô Tiện không có việc gì làm, dậy lên hứng thú, nói: "Muốn ta giúp không?"
Thiếu nữ không biết nên như thế nào cho phải, cuối cùng gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện liền cầm một cây củ cải ra, hai người đồng loạt xổm xuống trên cỏ. Đầu lừa Tiểu Bình Quả luồn vào giỏ tìm kiếm một chút, lật tới lui không thấy quả táo nào, gắng gượng ngậm một củ cài rốt ra, chấp nhận gặm gặm.
Cà rốt trong giỏ rất tươi, Ngụy Vô Tiện tự cắn một miếng, rồi mới đưa đến bên miệng thỏ, hỏi: "Đống thỏ này vẫn là ngươi chăm?"
Thiếu nữ nói: "Không phải... gần đây ta mới đến... lúc Hàm Quang Quân ở, thì Hàm Quang Quân chăm sóc. Hắn không ở, thì là mấy người Lam Tư Truy công tử tới trông nom, nếu bọn họ cũng không ở, vậy chúng ta sẽ tới chăm giúp..."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Lam Trạm chăm thỏ thế nào? Từ lúc hắn bao tuổi thì chăm? Cũng xách giỏ tới đây à?"
Xua đuổi mấy hình ảnh quá mức đáng yêu trong đầu, Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Ngươi hiện tại là môn sinh Cô Tô Lam Thị?"
Thiếu nữ ngại ngùng nói: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện nói: "Cô Tô Lam Thị rất tốt. Từ khi nào vậy?"
Thiếu nữ một bên vuốt thỏ lông trắng xù, một bên nói: "Không lâu sau lần đó ở núi Đại Phạn..."
Đúng lúc này, hai người đều nghe được thanh âm rất nhỏ của tiếng giày giẫm lên mặt cỏ. Ngụy Vô Tiện nhìn lại, quả nhiên, Lam Vong Cơ đang hướng bên này đi tới.
Thiếu nữ một trận luống cuống tay chân, lập tức đứng lên, cung kính tỏ lễ nói: "Hàm Quang Quân."
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, Ngụy Vô Tiện vẫn còn ngồi trên cỏ, cười nhìn hắn. Thiếu nữ kia tựa hồ sợ, rất là sợ Lam Vong Cơ - cũng thường thôi, tiểu bối ở tuổi này không ai là không sợ sệt Lam Vong Cơ, vội vội vàng vàng xách váy bỏ chạy.
Ngụy Vô Tiện ở phía sau gọi theo vài tiếng: "Cô nương, tiểu muội muội! Giỏ của ngươi! Ê, Tiểu Bình Quả! Tiểu Bình Quả trở về! Ngươi chạy theo làm gì! Tiểu Bình Quả!"
Không có bất kỳ ai hay con lừa nào nghe tiếng hắn gọi mà dừng, Ngụy Vô Tiện đành phải gẩy gẩy mấy cây củ cải còn lại trong giỏ, đối Lam Vong Cơ nói: "Lam Trạm, ngươi dọa nàng chạy rồi."
Một khi Lam Vong Cơ đã không muốn gây tiếng động, thì làm gì có chuyện hai người đều nghe được?
Ngụy Vô Tiện hì hì cười với y, đưa tới một củ cà rốt, nói: "Ăn không nào? Ngươi tới chăm thỏ, ta tới chăm ngươi.
"..." Lam Vong Cơ từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: "Đứng lên."
Ngụy Vô Tiện ném củ cà rốt ra sau, bộ dạng uể oải chìa tay ra, nói: "Ngươi kéo ta."
Dừng một lát, Lam Vong Cơ đưa tay kéo hắn, ai ngờ Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên phát lực vào tay, kéo ngược lại y.
Lãnh địa bỗng bị người khác chiếm cứ, một đám thỏ như lâm đại địch không mục tiêu chạy tới chạy lui chồng chất lên nhau. Mấy con thỏ đặc biệt thân quen với Lam Vong Cơ thì bò lên nằm úp sấp trên người y, giống như là lo lắng chủ nhân vì sao tự dưng ngã xuống. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lùa chúng nó ra, chầm chậm nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ, điều thứ bảy gia huấn, không được quấy nhiễu nữ tu."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi đã nói ta phạm vào cũng không sao mà."
Lam Vong Cơ nói: "Ta không có."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi sao lại thế. Chưa nói xong thì là không nói à? Hàm Quang Quân nhất ngôn cửu đỉnh nói là làm đâu?"
Lam Vong Cơ nói: " "Mỗi ngày"."
Ngụy Vô Tiện sờ soạng mặt y một phen, thương tiếc nói: "Vừa rồi thúc phụ ngươi có mắng ngươi không? Nói mau, để ca ca thương ngươi nào."
Tận tâm gượng gạo chuyển đề tài như thế, Lam Vong Cơ cũng không vạch trần, nói: "Không có."
Ngụy Vô Tiện nói: "Quả thực không có? Vậy hắn nói cái gì với ngươi?"
Lam Vong Cơ tỉnh bơ ôm lấy hắn, nói: "Không hơn. Tề tụ không đổi, ngày mai làm gia yến."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Gia yến? Được được được, ta nhất định biểu hiện thật tốt, sẽ không khiến ngươi mất mặt." Bỗng nhiên nghĩ đến Lam Hi Thần, hỏi: "Ca ca ngươi đâu?"
Trầm mặc một lát, Lam Vong Cơ nói: "Ta sẽ đi gặp hắn sau."
Trạch Vu Quân dạo này suốt ngày bế quan, Lam Vong Cơ tất nhiên là muốn cùng hắn hàn huyên một phen. Ngụy Vô Tiện trở tay ôm Lam Vong Cơ, vỗ nhẹ nhẹ lưng y. Sau một lúc lâu, thì nói: "Lại nói tiếp sao lần này về không gặp bọn Tư Truy?"
Đám tiểu bối này, nếu là mọi khi, đã sớm vây ở cửa líu ríu. Nghe hắn nhắc tới bọn Tư Truy, Lam Vong Cơ ánh mắt hơi mở hơn, nói: "Ta đưa ngươi đi gặp bọn họ."
Khi hắn mang Ngụy Vô Tiện tìm được đám người Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, đám tiểu bối trừ bỏ vui sướng mà hô vài tiếng, không có động tác gì khác. Thật không phải là không muốn làm gì khác, thật sự là không thể.
Mười mấy người, xếp hàng trồng cây chuối dọc hành lang. Mỗi người đều cởi ngoại bào, mặc áo trong tuyết trắng, đầu hướng xuống, chân hướng lên, trên mặt đất trước mặt trải giấy, mực viết. Tay trái chống đỡ, tay phải cứng nhắc cầm bút, gian nan viết chữ màu đen chi chít.
Bởi vì không thể để khăn buộc trán rơi xuống mặt đất, bọn họ đều đầu toát mồ hôi cắn đuôi khăn buộc, bởi vậy cũng không có thể nói chuyện. Cái gọi là "Hô vài tiếng", cũng chỉ là ánh mắt tỏa sáng miệng ư ử một trận.
Nhìn thấy mấy thân hình run rẩy, lung lay sắp đổ, Ngụy Vô Tiện nói: "Vì sao nhất định phải trồng cây chuối."
Lam Vong Cơ nói: "Bị phạt."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta biết là đang bị phạt. Ta xem rồi, bọn họ đang chép chính là gia huấn Lam Thị mà, 《 Lễ Tắc Thiên 》 ta từng chép còng lưng rồi. Bọn họ phạm lỗi gì bị phạt?"
Lam Vong Cơ nhạt nhạt nói: "Vượt qua thời hạn quy định không trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Ngụy Vô Tiện: "Nga."
Lam Vong Cơ: "Cùng săn đêm với Quỷ Tướng Quân."
Ngụy Vô Tiện: "Hắc! Các ngươi lá gan cũng thật lớn."
Lam Vong Cơ nói: "Lần thứ ba phạm."
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, thầm nghĩ chiếu theo tội này, chẳng trách ghét tà như thù Lam Khải Nhân phải trừng phạt bọn họ. Trồng cây chuối chép phạt đã là quá nhẹ rồi.
Đi một vòng trước mặt nhóm thiếu niên, quét mắt vài lần, chỉ hơi kiểm tra, Lam Vong Cơ đối một người trong đó nói: "Chữ. Không đoan."
Thiếu niên kia cắn khăn buộc trán, hàm hàm hồ hồ rưng rưng nói: "Dạ, Hàm Quang Quân. Là ta sơ suất."
Những người không bị hỏi thì chính là đã qua kiểm tra, đều nhẹ nhàng thở ra. Hai người rời khỏi hành lang dài, Ngụy Vô Tiện nhớ lại thời gian khốn khổ năm đó mình phải chép phạt, lòng sinh cảm giác thông cảm cho kẻ cùng cảnh ngộ, nói: "Chỉ duy trì động tác như vậy đã đủ khó khăn, ngươi để ta trồng cây chuối ta còn chưa chắc có thể viết chữ. Cho dù ta ngồi cũng chưa chắc có thể viết đến đoan chính."
Lam Vong Cơ nhìn hắn, nói: "Quả thật như thế."
Ngụy Vô Tiện biết y nhìn mình chăm chú là đang nhớ lại đoạn ngày chép phạt kia, nói: "Ngươi hồi trước cũng bị phạt như thế?"
Lam Vong Cơ nói: "Cũng không."
Ngẫm lại cũng đúng. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, Lam Vong Cơ từ nhỏ chính là tấm gương trong số đệ tử thế gia, mỗi tiếng nói cử động đều vô cùng tiêu chuẩn như thước đo, sao có thể phạm sai lầm? Nếu không phạm sai lầm, càng sao có thể bị phạt?
Hắn cười nói: "Ta còn tưởng lực tay của ngươi là luyện ra như thế."
Lam Vong Cơ nói: "Không phạt. Nhưng đúng là luyện ra như thế."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Không phải bị phạt vậy ngươi không có việc gì trồng cây chuối làm gì?"
Lam Vong Cơ nhìn không chớp mắt nói: "Có thể tĩnh tâm."
Ngụy Vô Tiện tiến đến bên tai y, thanh âm kéo dài: "Vậy rốt cuộc là cái gì khiến Hàm Quang Quân lãnh nhược băng sương* tâm không tĩnh a?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn, không nói lời nào. Ngụy Vô Tiện trong lòng đắc ý, nói: "Theo như lời ngươi nói, từ nhỏ đã luyện lực cánh tay như vậy, có phải ngươi chồng cây chuối rồi làm gì cũng được?"
Lam Vong Cơ nói: "Ừm."
Thấy y hạ tầm nhìn, trả lời như là có chút xấu hổ, Ngụy Vô Tiện mồm miệng càng khó cản, nói: "Thế thì làm ta cũng được à?"
Lam Vong Cơ nói: "Thử xem."
Ngụy Vô Tiện: "Ha ha ha ha ha ha... Ngươi nói cái gì?"
Lam Vong Cơ: "Đêm nay thử xem."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Nói thì nói như thế, nhưng hai người lại không lập tức "thử một chút". Bởi vì, Lam Vong Cơ đầu tiên phải đi tìm Lam Hi Thần bế quan đã lâu, nói chuyện.
Ngụy Vô Tiện gần đây có cái thói quen, thích đè ở trên người Lam Vong Cơ ngủ. Vô luận là nằm áp, còn là mặt đối mặt, tóm lại nếu như không có Lam Vong Cơ, hắn liền không ngủ được. Dùng mọi cách ở trong tĩnh thất phiên tương đảo quỹ, ngược lại để cho hắn tìm được ít đồ.
Lam Vong Cơ từ nhỏ làm việc cẩn thận, luyện chữ, vẽ tranh, viết văn chương tất cả đều phải sắp xếp chỉnh tề, nữa dựa vào chia theo từng năm, Ngụy Vô Tiện nhìn từ thời điểm hắn nhỏ nhất bắt đầu nhìn lên, bên lật bên cười, tân tân có vị, thấy Lam Khải Nhân đích thân chu bút liền một trận đau răng. Bất quá, liên tiếp lật mấy ngàn tờ, lại chỉ tìm ra được một trang giấy có một lỗi chơi chữ, sau đó, Lam Vong Cơ ở phía sau dùng một trang giấy khác đưa cái lỗi này sao chép liễu một trăm lần, thấy vậy Ngụy Vô Tiện chắt lưỡi hít hà: "Cái này đáng thương quá, sao phải sợ rằng gặp cái chữ này liền không sai đi."
Hắn còn tiếp tục lật xem những tờ giấy năm xưa, bên ngoài tĩnh thất có chút ánh sáng yếu ớt le lói.
Không nghe tiếng bước chân, nhưng Ngụy Vô Tiện biết Lam Vong Cơ trở về, liền đem chăn trùm kín. Chờ Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thấy hắn đang giả vờ ngủ.
Lam Vong Cơ động tác vô thanh vô tức, gặp người đã "ngủ", càng là thu liễm hơi thở, từ từ khép cửa, yên lặng chốc lát, lúc này mới hướng giường đi tới.
Còn chưa đến gần, liền bị người trong chăn trùm kín, vỗ vỗ đầu.
Lam Vòng Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nhảy xuống, gắt gao ôm lấy Lam Vong Cơ, đem hắn đẩy ngã lên giường, mạnh giọng: " Cưỡng gian!"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện hai tay thô lỗ sờ soạn khắp người hắn, Lam Vong Cơ vẫn là lẳng lặng nằm như người chết, mặc hắn dính vào. Ngụy Vô Tiện thấy không có ý nghĩa, nói: " Hàm Quang Quân, ngươi như thế nào đều không phản kháng? Ngươi như vậy không nhúc nhích, ta cưỡng gian ngươi có ý nghĩa gì?"
Lam Vong Cơ giọng buồn buồn từ trong chăn truyền tới: "Ngươi muốn ta như thế nào?"
Ngụy Vô Tiện lập tức hướng dẫn: "Ta đè lại ngươi, ngươi liền đẩy ta, không để cho ta áp, khép lại chân ra sức giãy giụa, đồng thời khàn cả giọng kêu cứu..."
Lam Vong Cơ: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào."
Ngụy Vô Tiện: "Vậy ngươi có thể nhỏ giọng kêu cứu. Còn có, ta xé y phục của ngươi, ngươi hẳn nên hết sức chống cự, liều chết bảo vệ ngực không để cho ta xé."
Trong chăn trầm mặc một hồi.
Hồi lâu, Lam Vong Cơ đáp: "Nghe rất khó."
Ngụy Vô Tiện: "Khó khăn sao?!"
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện nói: "Kia không có biện pháp, nếu không chúng ta đổi, ngươi tới đối với ta dùng sức mạnh đi..."
Lời còn chưa dứt, một trận thiên toàn địa chuyển, chăn bay, Lam Vong Cơ đem hắn đè trên giường.
Bởi vì mới vừa bị Ngụy Vô Tiện đè vào trong chăn một lúc lâu, hắn xưa nay chỉnh chu cũng đem dây buộc tóc lệch đi một chút, thanh ti hơi tán loạn, rũ xuống vài cái, vốn gò má trắng nõn cũng lộ ra một tầng hồng, dưới ánh đèn, hảo hảo giống như một mĩ nhân thẹn thùng. Chỉ tiếc vị mĩ nhân này có chút không giống lời đồn, như tinh sắt thép cô, Ngụy Vô Tiện cầu xin: "Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân, đại nhân đại lượng."
Lam Vong Cơ con mắt bất động, mà trong mắt kia đang ngời sáng rung động, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Hảo."
Ngụy Vô Tiện nói: "Tốt cái gì? Dựng ngược? Dùng sức mạnh? Ai! y phục của ta."
Lam Vong Cơ nói: " Đều là ngươi nói."
Vừa nói, hắn liền đem thân thể dán vào giữa hai chân Ngụy Vô Tiện, đè ép một hồi. Ngụy Vô Tiện đợi nửa ngày còn không có động tĩnh nói: "Thế nào?!"
Lam Vong Cơ hơi đứng dậy nói: "Vì sao không chống cự."
Ngụy Vô Tiện dùng hai chân kẹp eo hắn, không để cho hắn rời đi, hì hì cười nói: "Ai, vậy có biện pháp gì. Ngươi đè một cái tới đây, hai chân ta liền không nhịn được mở ra, căn bản hoàn toàn phối hợp, đâu còn có khí lực phản kháng. Ngươi khó khăn ta cũng khó a... Dừng lại dừng lại, tới tới tới, ta trước cho ngươi xem cái này." Hắn từ trong lồng ngực móc ra một trang giấy tới, nói: " Lam Trạm, ta hỏi ngươi, ngươi thế nào một chữ đơn giản như vậy cũng có thể viết sai, đọc sách có cần tâm không a? Cả ngày trong đầu đều ở đây muốn cái gì?"
Lam Vong Cơ nhìn tờ giấy kia một cái, không nói tiếng nào, trong ánh mắt kia ý tứ lại rõ ràng bất quá: Ngụy Vô Tiện như vậy viết sai không biết bao nhiêu chữ, cũng dám chỉ trích hắn viết sai một chữ.
Ngụy Vô Tiện làm bộ không Hiểu ánh mắt của hắn, tiếp tục nói: "Ngươi xem ngươi ở năm này, ta coi là coi là... lúc này ngươi cũng mười lăm mười sáu tuổi đi? Mười lăm mười sáu tuổi còn phạm loại lỗi này, ngươi..."
Nhưng hắn đem ngày tháng kia nghĩ kĩ, lại vừa lúc đối mặt hắn năm đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ học ba tháng.
Ngụy Vô Tiện nhất thời nhận ra, cố ý nói: "Chẳng lẽ là Lam nhị ca ca còn nhỏ tuổi không cần tâm niệm sách viết chữ, là đang suy nghĩ về ta?"
Năm đó Ngụy Vô Tiện ở Tàng Thư Các chép phạt, cả ngày ở đối diện Lam Vong Cơ, hắn giả chết, bản thân dùng mọi cách quấy rầy, quậy đến Lam Vong Cơ không thể thanh tịnh, nếu không "muốn" hắn cũng khó khăn, chẳng qua là không có cái gì "không muốn" thôi. Ở tình hình này, Lam Vong Cơ lại ương ngạnh mặc kệ hắn, làm chuyện của mình, hơn nữa chỉ viết sai một chữ, thật là làm người khâm phục.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ai, tại sao lại là lỗi của ta, lại trách ta."
"..." Lam Vong Cơ buồn bực nói: "Lỗi của ngươi!"
Hắn hơi thở rối loạn, muốn đi đoạt tờ giấy kia. Ngụy Vô Tiện liền thích xem hắn bị buộc đến bước này, lập tức đem giấy giấu vào y phục mình, nói: "Có bản lãnh ngươi tới cầm."
Lam Vong Cơ không chút do dự đem tay duỗi vào. Hơn nữa không lấy ra.
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi quá có bản lãnh!"
Hai người náo loạn hơn nửa đêm, đến sau nửa đêm, thật dễ dàng mới có thể đứng đắn nói mấy câu nói.
Ngụy Vô Tiện còn đè trên người Lam Vong Cơ, đem mặt chôn ở cổ hắn, chỉ cảm thấy Lam Vong thân phát ra khí tức, cả người cũng lười biếng, híp mắt nói: "Đại ca ngươi có khỏe không?"
Lam Vong Cơ ôm hắn đang xích lõa, trên tay sờ sờ, trầm mặc một trận, đáp: "Không tốt lắm."
Hai người toàn là mồ hôi, Ngụy Vô Tiện bị hắn sờ trái sờ phải trong lòng nhột nhạt, không thể nào ngắt nhéo.
Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Năm đó ta bế quan ba năm, đều là huynh trưởng tới cùng ta tâm sự."
Hôm nay lại ngược lại.
Lam Vong Cơ bế quan ba năm làm gì, Ngụy Vô Tiện đã không cần phải hỏi.
Hắn hôn lên tai Lam Vong Cơ, kéo một bên chăn, đắp qua hai người.
Sáng sớm hôm sau, Lam Vong Cơ đúng giờ Mẹo rời giường.
Hắn ở cùng Ngụy Vô Tiện mấy tháng, một mực dồn lực với đem Ngụy Vô Tiện đưa vào quy củ, vậy mà thủy chung là phí công không có kết quả. Môn sinh đưa nước tắm tới, Lam Vong Cơ đã sớm ăn mặc chỉnh tề đem Ngụy Vô Tiện đi ra, ôm vào thùng, Ngụy Vô Tiện lại còn có thể vừa ngâm mình ở trong nước, vừa tiếp tục ngủ. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đẩy hắn, hắn liền bắt được tay Lam Vong Cơ, lòng bàn tay mu bàn tay cũng hôn mấy cái, bỏ qua một bên, tiếp tục ngủ. Bây giờ bị đẩy phiền liền hừ hừ hai tiếng, nhắm hai mắt đem Lam Vong Cơ kéo xuống, bưng hai gò má của hắn hôn lại vài hớp, hàm hàm hồ hồ nói: "Ngoan, ngoan, không làm khó dễ. Van cầu ngươi a, một hồi liền đứng lên."
Sau đó, nằm ở thùng nước tắm tiếp tục ngủ.
Cho dù biết đang ở đâu, Ngụy Vô Tiện cũng chỉ biết đổi chỗ tiếp tục ngủ, Lam Vong Cơ nhưng vẫn là kiên trì không đổi mỗi sáng sớm cũng từ giờ Mẹo bắt đầu gọi hắn, sau đó mặt không đổi sắc bị hôn loạn trác hơn sáu mươi lần.
Đem bữa ăn sáng cất đi, đưa qua chỗ giấy mực trên bàn, sau đó đem Ngụy Vô Tiện đang mê man ngủ từ thùng gỗ ra lau khô, mặc bộ quần áo, Lam Vong Cơ rồi mới gỡ xuống một quyển sách, ngồi ở án bên từ từ lật xem.
Quả nhiên, đến giờ Tỵ, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc từ trên giường ngồi dậy, mộng du leo xuống giường, trước sờ tới Lam Vong Cơ, mò vào trong ngực xoa hai cái, nữa theo thói quen siết chặc bắp đùi hắn. Nhanh chóng sau khi đánh răng rửa mặt xong thanh tỉnh, đi tới án sách. Ngụy Vô Tiện cắn một trái táo, thấy hộp đồ ăn còn đầy, khóe miệng rút rút ra, nói: "Hôm nay nhà các ngươi không phải là có giá yến sào, ăn trước nhiều như vậy không thành vấn đề?"
Lam Vong Cơ bình tĩnh đem dây cột tóc bị nghịch lệch chỉnh lại, nói: "Trước no bụng."
Vân Thâm Bất Tri Xứ nấu ăn, Ngụy Vô Tiện là lĩnh giáo qua, thức ăn thanh đạm, nhìn qua đều là xanh xanh biếc biếc, vỏ cây rễ cỏ các loại dược liệu, món gì cũng tản ra một loại khổ vị. Nếu không phải như thế, Ngụy Vô Tiện ban đầu cũng sẽ không định nướng hai con thỏ kia. Nhà bọn họ đích gia yến hơn phân nửa là ăn không đủ no, ăn không ngon.
Ngụy Vô Tiện trong lòng biết Cô Tô Lam Thị đối với một số chuyện cực kì coi trọng, có cho hay không hắn tham gia gia yến, căn bản giống như là có thừa nhận thân phận hắn hay không, Lam Vong Cơ nhất định cùng Lam Khải Nhân đấu tranh thật lâu mới lấy được tư cách cho hắn, khẩu khí, cười nói: "Yên tâm. Ta sẽ biểu hiện thật tốt, sẽ không làm ngươi mất mặt."
Nói là gia yến, Vân Thâm Bất Tri Xứ gia yến lại cùng gia yến Ngụy Vô Tiện từng biết hoàn toàn bất đồng.
Vân Mộng Giang Thị gia yến, là ở Thiên Giáo Trường của Liên Hoa Ổ kê mười mấy bàn vuông to, nam nữ già trẻ ngồi lẫn lộn, kêu gọi loạn xạ. Phòng bếp cũng dọn đến bên ngoài, một hàng hỏa quang ngất trời, mùi thơm ngất trời, muốn ăn cái gì mình tự cầm, không đủ liền làm. Lan Lăng Kim Thị gia yến hắn mặc dù không có đi qua, nhưng nghe đồn rất xa hoa chi tiết, cái gì danh gia kiếm vũ trợ hứng, san hô cây ngọc cất trì, hồng cẩm đoạn cửa hàng địa trăm dặm, làm người ta lé con mắt.
Ngược lại, gia yến ở Vân Thâm Bất Tri Xứ không có hoành tráng, cũng không hoa lệ.
Gia quy của Cô Tô Lam Thị thật đáng sợ, ăn không nói, ngủ không nói, mặc dù chưa khai yến, mọi người cũng không ai nói lời nào. Trừ người mới đến sẽ thấp giọng hướng về phía tiền bối hành lễ, cơ hồ không có ngôn ngữ, không có cười nói. Mọi người bạch y giống nhau, đeo dây buộc hoa văn giống nhau, vẻ mặt nghiêm nghị giống nhau, phảng phất tất cả đều được đúc từ cùng một khuôn.
Nhìn một màn này, Ngụy Vô Tiện làm bộ không có chú ý tới người bên cạnh hoặc kinh ngạc hoặc ánh mắt xấu xa, thầm than: "Cái này gọi là gia yến sao, thế nào so làm tang sự còn tử khí trầm hơn."
Đúng vào lúc này, Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân vào yến tiệc. Ngụy Vô Tiện bên cạnh Lam Vong Cơ lúc này mới giật giật.
Lam Khải Nhân ước chừng là vừa nhìn thấy Ngụy Vô Tiện sẽ phải phạm bệnh, vì vậy dứt khoát lựa chọn không nhìn hắn, bình thản nhìn phía trước. Lam Hi Thần vẫn như cũ, khóe miệng cũng nhàn nhạt vui vẻ, làm người ta cảm thấy như gió xuân. Vậy mà, không biết có phải bế quan hay không, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy Trạch Vu Quân tựa hồ buồn bã không ít.
Gia chủ ngồi xuống, Lam Hi Thần đơn giản nói mấy câu khách sáo, khai yến.
Đầu tiên thượng chính là một đạo thang.
Bữa ăn dùng mấy món đơn giản quen thuộc của Cô Tô Lam Thị. Một viên màu đen, bé bằng lòng bàn tay, thủ cảm bóng loáng. Vừa nhìn, quả nhiên lại là một đống xanh xanh vàng vàng lá cây rễ cỏ.
Vừa nhìn, Ngụy Vô Tiện mi nhọn liền run lên hai cái. Múc một muỗng đưa vào trong miệng, may là hắn sớm làm xong chuẩn bị tâm lí, cũng không nhịn được nhắm mắt.
Hắn từ vị giác bị đả kích phục hồi tinh thần, cùi chỏ miễn cưỡng chống đỡ thân thể, thầm nghĩ: "... Lam gia tổ tiên nếu như là hòa thượng, nhất định là khổ hạnh tăng."
Ngụy Vô Tiện không kìm hãm được hoài niệm Liên Hoa Ổ khai gia yến lúc trên giáo trường kia nhiều nồi xương hầm lớn, mùi thịt ngẫu hương, bay xa mười dặm, đưa đến hài tử lân cận cũng chạy đến tường viện Liên Hoa Ổ thượng đi vào nhìn, nước miếng chảy ròng ròng. So sánh, vào giờ phút này, không biết hẳn đồng tình miệng đầy khổ vị của mình nhiều hơn, còn là đồng tình Lam Vong Cơ từ nhỏ lớn lên ăn thứ này nhiều hơn.
Có thể nhìn trong sảnh những người khác cũng mặt không đổi sắc uống xong chung thuốc thang này, động tác vẻ mặt còn hết sức ưu nhã tự nhiên, Ngụy Vô Tiện cũng nghiêm chỉnh độc lưu hơn phân nửa chung. Huống chi, Lam gia kia ba ngàn điều không đúng, bây giờ là bốn ngàn điều gia quy, đối với lễ nghi ẩm thực cũng là có yêu cầu, tỷ như không thể để thức ăn dư lại, không thể ăn cơm quá ba chén. Mặc dù cảm thấy loại gia quy này đơn giản không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn không muốn nhanh như vậy liền lại bị Lam Khải Nhân tức giận.
Ai ngờ, hắn đang muốn nhắm mắt đem cái này chung cổ quái thuốc thang ngửa đầu một hớp, chợt phát hiện chung thuốc đã trống không.
Ngụy Vô Tiện: "???"
Hắn không nhịn được cầm chung thuốc lên, thầm nghĩ: "Ta rõ ràng mới uống một hớp? Phía dưới thứ uống cạn sạch?"
Nhưng thực án rõ ràng không có cái gì.
Ngụy Vô Tiện ghé mắt nhìn lại, vừa vặn Lam Vong Cơ như không có chuyện gì xảy ra uống xong hớp thuốc cuối cùng, đậy nắp lại, đang rũ mi mắt, đang dùng đến một chiếc khăn lụa trắng nhẹ nhàg lau miệng.
Ngụy Vô Tiện biết rõ, Lam Vong Cơ kia một chung tuyệt đối đã sớm uống xong.
Hắn còn phát hiện, bàn ăn của Lam Vong Cơ, tựa hồ so với trước khi khai yến cách hắn rất gần, giống như bị lặng lẽ dời qua.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn nhìn hướng Lam Vong Cơ bên kia làm khẩu hình: Hàm Quang Quân, tay rất nhanh a?
Lam Vong Cơ để khăn xuống, liếc hắn một cái, lại bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Lam Vong Cơ càng nghiêm trang, Ngụy Vô Tiện càng không kiềm chế được tâm trạng bên trong. Hắn lấy tay nhẹ nhàng ở chén nhỏ xoa xoa, phát ra chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được, nghe tiếng, Lam Vong Cơ dời tầm mắt không dễ cảm thấy được.
Ngụy Vô Tiện biết, dù Lam Vong Cơ nhìn đi hướng khác, khóe mắt dư quang cũng nhất định sẽ không bỏ qua nhất cử nhất động của hắn. Vì vậy, hắn đem tiểu chung giơ lên, làm bộ như muốn uống, ở trong tay vòng tới vòng lui, dừng lại ở vị trí Làm Vong Cơ vừa uống, đem môi đặt lên. Quả nhiên, Lam Vong Cơ hai tay vốn là đoan đoan chánh chánh đặt ở trên đùi, lúc này, tư thế vẫn không thay đổi, yên lặng giấu mười ngón tay co lại.
Thấy vậy, Ngụy Vô Tiện trong lòng phiêu phiêu, nhất thời buông lỏng, thân thể đang muốn giống như cũ, không tự chủ được oai đến trên thân người đi, đột nhiên từ Lam Khải Nhân bên kia truyền tới một tiến ho khan nghiêm nghị. Ngụy Vô Tiện vội vàng đem bộ dáng chỉnh đốn, khôi phục đang ngồi ngay thẳng.
Dùng xong thang thuốc, nghỉ ngơi một lát, lúc này mới bắt đầu chính thức bố món ăn. Mỗi thực án đều có ba dạng thức ăn, mỗi dạng nho nhỏ một đĩa, không phải là xanh thì là trắng, cùng thức ăn năm đó Ngụy Vô Tiện ăn lúc học giống nhau. Đã nhiều năm như vậy, trừ khổ vị càng sâu, không có chút biến hóa nào.
Một nửa do sở thích, một nữa la do tính cách, từ nhỏ đến nay, Ngụy Vô Tiện khẩu vị thiên nặng, thích ăn cay, không ăn thịt không vui, đối mặt thức ăn mộc mạc như vậy, bây giờ không đói bụng, ba hai cái lung tung vào bụng, hoàn toàn không biết mình ăn cái gì. Lam Khải Nhân ánh mắt thỉnh thoảng quét tới, hung tợn nhìn chằm chằm hắn, phảng phất cùng năm đó lúc dạy học một dạng, thời khắc chuẩn bị kêu chỉnh đốn hắn.
Ngụy Vô Tiện làm một cái thái độ bình thường quy củ an phận, làm hắn không có cách nào, chỉ đành phải thôi.
Sau khi dùng xong bữa ăn, người làm dọn mâm bát xuống, theo lệ thường, Lam Hi Thần bắt đầu tổng kết động tĩnh mấy ngày gần đây. Nhưng chỉ nghe hắn nói mấy câu, Ngụy Vô Tiện liền cảm giác hắn không yên lòng, thậm chí còn nhớ lộn hai ba chỗ, nói xong cũng không phát giác, chọc cho Lam Khải Nhân cũng đối với hắn chú ý, nghe một trận, rốt cục không nhịn được mở miệng cắt đứt.
Một cuộc gia yến, một cái này liền có chút bất cẩn, vội vội vàng vàng kết thúc. Trầm muộn mở màn, trầm muộn quá trình, trầm muộn kết thúc, Ngụy Vô Tiện bị buộc buồn bực gần một canh giờ, vừa không có đồ ăn ngon, cũng không có ca múa trợ hứng, kìm nén đến cả người phảng phất buồn chán.
Sau khi kết thúc Lam Khải Nhân còn gọi Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ đi nói chuyện, xem bộ dáng là lại muốn giáo huấn, hơn nữa còn là một giáo huấn hai. Hắn không ngừng dương oai, khắp nơi lung lay một vòng, nhìn thấy mấy tiểu bối đi chung với nhau, đang muốn lên tiếng kêu, chộp tới vui đùa một chút mà, ai ngờ Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi vừa thấy hắn liền sắc mặt đại biến, quay đầu bỏ đi. Ngụy Vô Tiện trong lòng ngạc nhiên, đi theo đến một mảnh rừng cây, đợi một trận, mới thấy mấy bạn trẻ xông ra, nói: "Ngụy tiền bối, không phải chúng ta cố ý không để ý tới ngươi, mà là tiên sinh đã nói, nếu ai nói chuyện với ngươi, chép giáo huấn Lam Thị từ đầu đến hết..."
"Tiên sinh " là xưng hô toàn bộ môn sinh Cô Tô Lam Thị đối với Lam Khải Nhân đích thống nhất tôn xưng, nhắc tới hai chữ "tiên sinh", là chỉ hắn. Ngụy Vô Tiện đắc ý nói: " không có sao, ta sớm biết, tiên sinh nhà các ngươi phòng lửa phòng đạo phòng Ngụy Anh không phải ngày một ngày hai, các ngươi nhìn hắn phòng sao? Đại khái là cảm thấy mình thật tốt, hỏa khí lớn một chút cũng ở đây khó tránh khỏi, ha ha ha ha ha..."
Lam Cảnh Nghi: "..."
Lam Tư Truy: "... ha ha ha."
Ngụy Vô Tiện cười xong, nói: "Đúng rồi, các ngươi trước bị phạt, nói là bởi vì cùng Ôn Ninh cùng nhau săn đêm, hắn bây giờ như thế nào rồi?"
Lam Tư Truy suy nghĩ một chút, đáp: "Không rõ. Đại khái núp ở chân núi, chờ chúng ta lần sau đi ra ngoài săn đêm tìm hắn đi. Bất quá cũng nói không cho phép chúng ta tách ra, Giang Tông Chủ giống như bộ dáng rất tức giận..."
Ngụy Vô Tiện nói: "Gì?! Giang Trừng? Hắn thế nào cũng ở đây?"
Lam Tư Truy nói: "Chúng ta lần trước hẹn Kim công tử cùng đi săn đêm, cho nên..."
Ngụy Vô Tiện lập tức đã hiểu. Đoán cũng có thể đoán được, đại khái là Ôn Ninh lặng lẽ đi theo Kim Lăng hoặc là đám Lam Gia tiểu bối, âm thầm bảo vệ bọn họ, lúc săn đêm gặp phải nguy cơ xuất thủ tương trợ. Kết quả Giang Trừng khẳng định cũng ở đây lén lén lút lút đi theo Kim Lăng, chỉ sợ hắn lại xảy ra trạng huống gì. Vì vậy hai người trước mắt đụng mặt, náo loạn rất lớn không vui.
Vừa hỏi, quả nhiên là có chuyện như vậy, Ngụy Vô Tiện cười. Dừng một chút, hắn lại nói: "Giang Tông Chủ cùng Kim Lăng gần đây như thế nào?"
Kim Quang Dao sau khi chết, Lan Lăng Kim Thị người thừa kế duy nhất chỉ còn lại Kim Lăng, vậy mà, cũng không có lão nhân nào hỗ trợ, thấy có cơ hội, xuẩn xuẩn dục động. Lan Lăng Kim Thị bên ngoài bị chê cười, ở bên trong còn đấu đá, Kim Lăng mới mười mấy tuổi, như thế nào có thể trấn định, chung quy là Giang Trừng xách theo Tử Điện đi một vòng, mới để cho hắn tạm thời ngồi vững vàng vị trí gia chủ này. Về phần ngày sau sẽ có biến số gì, ai cũng không nói chính xác.
Lam Cảnh Nghi bĩu môi nói: "Thoạt nhìn tốt vô cùng, Giang Tông Chủ vẫn là như cũ, cầm roi đi khắp nơi quất người. Đại tiểu thư tính khí càng phát ra tốt lắm, trước kia cữu cữu mắng hắn một câu hắn đáp ba câu, hiện tại hắn có thể đáp mười câu."
Lam Tư Truy trách: "Cảnh Nghi, làm sao có thể nói sau lưng người khác."
Lam Cảnh Nghi giải thích: "Ta rõ ràng ngay trước mặt cũng gọi như vậy."
Nghe Lam Cảnh Nghi nói như vậy, Ngụy Vô Tiện thoáng thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì trong lòng hắn rõ ràng, mình chân chính muốn hỏi cũng không phải là những thứ này, bất quá nếu Giang Trừng cùng Kim Lăng nghe cũng tạm được, những thứ khác cũng đừng xía vào.
Hắn đứng dậy vỗ vỗ y phục, nói: "Vậy được, như vậy là tốt vô cùng, bọn họ có thể tiếp tục giữ vững. Các ngươi tiếp tục chơi đi, ta có việc đi trước."
Lam Cảnh Nghi khinh bỉ nói: "Ngươi ở đây Vân Thâm Bất Tri Xứ cho tới bây giờ đều là không có làm gì, có thể có chuyện gì!"
Ngụy Vô Tiện cũng không quay đầu lại: "Ăn!"
Hắn buổi sáng khó được dậy sớm như thế, trở lại trong tĩnh thất trùm đầu ngủ say, ngày đêm điên đảo hậu quả chính là hắn khi tỉnh lại đã là hoàng hôn, bỏ lỡ bữa ăn tối, không có đồ cho hắn ăn rồi. Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy đói, một mặt tiếp tục tìm đồ trước kia của Lam Vong Cơ nhìn qua, một mặt tả đẳng hữu đẳng. Vậy mà, một mực đợi đến vào buổi tối, cũng không đợi được món ăn trở lại.
Đến lúc này, Ngụy Vô Tiện mới phát giác trong bụng trống trơn. Nhưng coi là coi là canh giờ, đã là giờ cấm của Vân Thâm Bất Tri Xứ, dựa theo gia quy, những người không có nhiệm vụ không thể ra ngoài, càng không thể leo tường - phải thay đổi ở năm đó, quản hắn " không thể " cái gì," cấm chỉ " cái gì, Ngụy Vô Tiện chỉ để ý đói thì ăn, mệt nhọc liền ngủ, buồn bực liền liêu, đã gây họa bỏ chạy. Nhưng hôm nay tình huống bất đồng, hắn không tuân quy củ, này là trực tiếp làm khó Lam Vong Cơ, nửa đói nửa buồn bực, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, nhịn đi.
Đúng vào lúc này, ngoài tĩnh thất truyền tới tiếng động rất nhỏ, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra. Lam Vong Cơ trở lại. Ngụy Vô Tiện nằm trên đất giả chết. Chỉ nghe Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đi tới án sách, đem thứ gì đặt ở phía trên, thủy chung không nói gì. Ngụy Vô Tiện vốn là muốn tiếp tục giả chết, nhưng Lam Vong Cơ tựa hồ mở ra thứ gì, một mùi thơm mới lan tỏa áp đảo mùi Đàn hương.
Ngụy Vô Tiện từ dưới đất bò dậy, nói: "Nhị ca ca! Ta cả đời làm trâu ngựa cho ngươi!"
Lam Vong Cơ sắc mặt không đổi đem hộp đựng thức ăn lấy món ra, Ngụy Vô Tiện bay tới bên cạnh hắn, chỉ thấy năm sáu mảnh trắng cùng hồng trong mâm, thấy lòng tràn đầy vui mừng, mắt để hồng quang nói: "Hàm Quang Quân ngươi quá khách khí, như vậy còn đặc biệt cho ta mang thức ăn tới chiếm yêu không cưới: danh môn đệ nhất phu quân. Sau này muốn làm gì chỉ để ý gọi ta."
Lam Vong Cơ cuối cùng lấy ra một đôi đũa bạch nha, hoành đưa ở chén thượng, đạm giọng: "Ăn không nói."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi còn nói ngủ không nói, ngày ngày buổi tối ta nói nhiều lời như vậy ngươi thế nào không ngăn cản ta."
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện nói: "Hảo hảo hảo, ta không nói. Chúng ta đều như vậy, ngươi da mặt còn như vậy thật mỏng, động tác ngượng ngùng, ta liền thích ngươi điểm này. Ngươi là từ quán kia mua sao?"
Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến, Ngụy Vô Tiện liền cho hắn là chấp nhận, ngồi ở sách án vừa nói: "Không biết quán đó, trước kia chúng ta luôn là ở đó ăn, nếu không ăn hết thức ăn nhà các ngươi, ta sợ rằng còn không chống nổi kia mấy tháng. Ai, xem một chút những thứ này, đây mới gọi là gia yến a."
Lam Vong Cơ nói: ""Chúng ta"?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta cùng Giang Trừng a! Thỉnh thoảng còn có Nhiếp Hoài Tang cùng những người khác."
Hắn thấp giọng cười nói: "Nhìn như vậy ta xong rồi chứ gì? Hàm Quang Quân, ngươi cũng đừng quên, năm đó ta mời qua ngươi cùng đi, nhiều nhiệt tình, nhiều ra sức a, là chính ngươi không chịu đi. Ta đã nói với ngươi một câu nói ngươi liền trừng ta, dạy ta đụng bao nhiêu đinh, ta còn không có tính với ngươi, ngươi cũng lại không vui. Nhắc tới..."
Hắn phi thẳng đến Lam Vong Cơ, nói: "Ta vốn là lo lắng phạm cấm, lúc này mới cố nén không có chạy ra ngoài, ngoan ngoãn canh giữ ở trong nhà chờ ngươi, ai biết Hàm Quang Quân ngươi ngược lại phạm cấm đi ra ngoài cho ta tìm đồ ăn. Ngươi như vậy không tuân quy củ, bảo ngươi thúc phụ biết, lại muốn tâm thắt đau đớn."
Lam Vong Cơ cúi đầu ôm hông của hắn, nhìn như an tĩnh, cũng không làm gì, Ngụy Vô Tiện lại có thể cảm giác được, ngón tay của hắn ở bên hông mình cố ý ma sát. Ngón tay nhiệt độ vừa phải nóng lên, nhiệt ý xuyên thấu qua áo quần, trực tiếp lên da, xúc cảm rõ ràng vô cùng.
Ngụy Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân, ta uống thuốc nhà các ngươi, bây giờ miệng đều là khổ đích, ăn không vô, làm sao bây giờ."
Lam Vong Cơ nói: "Một hớp."
Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng vậy. Ta là chỉ uống một hớp, nhưng thuốc nhà các ngươi cũng không biết là người nào pha, hậu kính thật mạnh, khổ vị từ đầu lưỡi một lưu xuống cổ họng. Ngươi nói mau, nên làm cái gì bây giờ."
Yên lặng một trận, Lam Vong Cơ đáp: "Trung hòa."
Ngụy Vô Tiện hư tâm thỉnh giáo: "Nên thế nào trung hòa?"
Lam Vong Cơ nâng mặt. Răng môi hai người tràn ngập một cổ nhàn nhạt mùi thuốc, hơi khổ vị để cho nụ hôn này phá lệ chạy dài. Thật vất vả tách ra, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Hàm Quang Quân, ta mới vừa mới nhớ tới, thang thuốc kia ngươi uống hai chung, so với ta còn khổ hơn."
Lam Vong Cơ đáp: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Nhưng miệng ngươi ngọt vô cùng, thật là kỳ quái."
"..."
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi ăn cơm trước."
Dừng một chút, nói bổ sung: "Ăn xong làm tiếp chuyện."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ăn trước món ăn trắng đi."
Lam Vong Cơ mi nhọn hơi cong, làm như hơi không hiểu, tại sao lại chợt nhắc tới món ăn trắng, Ngụy Vô Tiện cười lớn ôm cổ của hắn. Nếu nói gia yến, còn là phía sau cánh cửa đóng kín tương đối thích hợp.