Đợi tôi từ nhà vệ sinh bước ra, thím hai đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi cả rồi, mẹ chồng tôi còn cầm một chiếc hộp màu đỏ tươi giống như màu son đang đứng trước bàn trang điểm, nói là muốn trang điểm giúp tôi.
Nhưng trông linh cữu thì trang điểm làm gì? Còn dùng thứ đồ đỏ chót như vậy để trang điểm?
Có điều tôi đang ở một mình trong nhà họ Lương, vẻ mặt của bọn họ đều tràn ngập đau thương, thậm chí dường như còn có chút sợ hãi?
Tôi nghĩ đến những lời lúc nãy mẹ ruột an ủi mình, cứ làm theo quy tắc nhà họ đi vậy.
Thế nhưng trang điểm mà mẹ chồng tôi nói, lại không phải là ở trên mặt.
Mà là để tôi cởi quần áo, vẽ ở trên lưng.
Trước giờ tôi chưa từng nghe nói trông coi linh cữu phải trang điểm trên lưng, hơn nữa còn phải dùng một thứ màu đỏ chói như vậy.
Mặc dù đều là phụ nữ với nhau, thế nhưng việc cởi sạch quần áo cũng thật xấu hổ.
Cho nên tôi rất cương quyết biểu lộ sự kháng cự, nói: "Trông coi linh cữu không cần phải trang điểm đâu nhỉ?"
Nhưng mẹ chồng tôi lại đưa tay vào trong hộp khuấy khuấy thứ màu đỏ tươi kia lên, nói: "Đây là máu gà trộn với chu sa, mẹ lo con trông coi linh cữu sẽ thấy sợ, nên vẽ một lá bùa lên lưng con, như vậy con sẽ không sợ nữa."
Mẹ chồng tôi rất tin vào những thứ này, tôi cũng biết điều đó, nhưng chưa từng nghĩ tới bà ấy còn biết vẽ bùa nữa.
Mặc dù bà ấy làm vậy vì muốn tốt cho tôi, có điều trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất ngờ vực, vậy nên tôi vẫn nói là: "Để con gọi điện cho Thiệu Văn."
Nhưng mẹ chồng tôi lại trực tiếp đi đến mở cửa, tôi nhìn thấy Lương Thiệu Văn đang đứng ngoài cửa, nét mặt vẫn u ám như cũ, chỉ là anh gắng gượng nhìn tôi nặn ra một nụ cười: "Em cứ làm theo lời mẹ đi."
Tôi nghe vậy thì có chút bất đắc dĩ, trực tiếp bước tới đi ra ngoài, kéo anh ấy đến sân thượng, hỏi: "Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?"
Anh ấy chỉ không ngừng nói với tôi, đêm nay trông coi linh cữu xong sẽ không có chuyện gì nữa, để tôi chịu ấm ức rồi, nhưng vì để tốt cho chúng tôi sau này, đêm nay tôi nhất định phài đi trông coi linh cữu thế nào thế nào đó.
Vẻ mặt của anh ấy vừa thành khẩn vừa đau khổ, tôi nhất thời có chút mềm lòng.
Thế là tôi vẫn quay về phòng, cởi quần áo ra, để mẹ chồng dùng máu gà trộn với chu sa vẽ gì đó lên lưng mình.
Tôi chưa từng tiếp xúc với chu sa, nhưng lúc mẹ chồng mở thứ bên trong hộp ra, nó có chút mùi giống với mùi gỗ đàn hương vừa mới chặt xuống, lại giống với mùi hương của một loại hoa nào đó, có điều nhìn chung rất thơm, không hề mang theo chút mùi tanh của máu nào.
Bà ấy vẽ rất tỉ mỉ, cũng vẽ rất lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy cả người mình như muốn cảm lạnh.
Sau khi vẽ xong, tôi định soi gương để xem hình vẽ ấy là gì.
Mẹ chồng nói tôi nhìn thấy sẽ không còn linh nữa, còn lấy máy sấy ra thổi khô cho tôi, sau đó mới để thím hai giúp tôi thay quần áo.
Bộ quần áo này còn bao gồm cả ba lớp áo trong ba lớp áo ngoài, lúc tôi thay xong, lại thấy nó ngoài màu sắc ra còn lại chẳng khác gì chiếc váy cưới rồng phượng mà tôi đã mặc trước đó cả.
Bộ trang sức kèm theo mang phong cách cổ xưa, trông nó còn đẹp hơn bộ chúng tôi đã đặt ở tiệm trang sức cưới nữa.
Đợi làm xong những việc này thì trời đã sẩm tối, mẹ chồng bưng đến cho tôi một bát mì, rồi cùng thím hai thay tất cả chăn mền cưới thành màu trắng, thậm chí trên đầu giường còn dán một miếng giấy được cắt thành chữ 'hỉ' cũng màu trắng.
Sau đó họ bảo tôi ở trong phòng đợi, nói là xuống dưới trước để sắp xếp một chút.
Tôi nhìn cả căn phòng toàn màu trắng, lại nhìn sang bộ váy truyền thống màu trắng mình đang mặc trên người, mặc dù không tin, nhưng vẫn có chút cảm giác sợ hãi.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Lương Thiệu Văn, muốn bảo anh ấy lên trên này với tôi.
Thế nhưng có gọi thế nào điện thoại anh ấy cũng không thể kết nối, tôi lại gọi cho bố mẹ mình, hỏi họ đã tới chưa.
Bố mẹ tôi chỉ nói với tôi, họ đã hỏi thăm người trong huyện, tổ tiên của nhà họ Lương hình như có truyền thống này.
Nếu người thân trong nhà mất vào đúng ngày kết hôn thì cô dâu mới cưới phải một mình trông coi linh cữu, hình như từ thời dân quốc đã có chuyện này rồi.
Có điều cụ thể là vì chuyện gì thì vẫn không ai biết cả, nhưng họ bảo tôi đừng quá sợ hãi.
Tôi nghe xong chỉ cảm thấy không bình thường lắm, lẽ nào vào ngày cưới nhà anh ấy thường có người chết sao, lại còn có loại quy tắc đó nữa.
Tôi còn muốn hỏi tiếp, mẹ chồng và thím hai đã bước vào, nói là bên ngoài trời tối rồi, tôi có thể đi xuống trông linh cữu.
Mẹ chồng còn nhìn điện thoại trong tay tôi cười như không cười nói: "Buổi tối trông coi linh cữu đừng mang theo điện thoại, đêm xuống điện thoại đột nhiên đổ chuông sẽ doạ con sợ đấy."
Lời này mặc dù không sai nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy rất bất an, cho nên bèn mở miệng nói: "Con sẽ tắt chuông đi ạ."
Mẹ chồng cũng không nói thêm gì nữa, cùng thím hai dắt tôi xuống lầu đi đến linh đường.
Ở linh đường không có một bóng người, trước cửa treo đèn lồng màu trắng, nắp quan tài vẫn mở hé một nửa, chỉ nhìn thấy bên trong lót một tấm vải màu vàng tươi, cũng không biết bố chồng tôi có nằm trong đó hay không.
Lúc này tôi mới chợt nhớ ra, từ lúc bố chồng chết đến giờ tôi vẫn chưa đến nhìn mặt ông lần nào.
Tôi hỏi mẹ chồng, bà bảo tôi đừng xem, đêm tối nhìn thấy sẽ càng sợ hơn.
Mẹ chồng và thím hai dìu tôi đến quỳ xuống miếng đệm cối đặt trước quan tài, dạy tôi đốt giấy tiền, thắp nến, dâng hương.
Họ còn dặn tôi, bất kể có xảy ra chuyện gì, giấy nến, hương hoả đều không được để tắt.
Chuyện này kể ra cũng chẳng có gì nhiều, thế nhưng vẫn làm người ta cảm thấy hơi đáng sợ, hơn nữa bởi vì chuẩn bị cho đám cưới, đã mấy đêm tôi chưa được ngủ, hôm nay lại phải thức cả một đêm nữa, tôi có chút khó chịu.
Tôi hỏi có thể để Lương Thiệu Văn canh ở ngoài cửa không, mẹ chồng chỉ nói với tôi: "Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.", sau đó cùng thím hai rời đi, lúc đi còn đóng cửa linh đường lại, cả linh đường ảm đạm chỉ còn lại một mình tôi, càng lộ ra vẻ u ám đáng sợ.
Tôi quỳ dưới đệm cối vừa đốt giấy vừa canh chừng nhang đèn, mắt quét qua cỗ quan tài đang mở hé một nửa và bức tranh treo phía trên kia, cảm thấy người trong tranh không giống bố chồng tôi cho lắm, chuyện này càng lúc càng kì lạ.
Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cũng chỉ có thể căng da đầu đốt giấy thôi.
Mới đầu còn ổn, bởi vì sợ hãi, cả người tôi rất căng thẳng.
Nhưng đốt được một lúc, không khí trong phòng nóng lên, tôi mặc đến ba lớp áo trong và ba lớp áo ngoài, nóng đến toàn thân đổ đầy mồ hôi, tôi cảm thấy cơ thể nặng nề, cả người lờ mờ sắp ngủ gục.
Loại buồn ngủ này, cùng với số giấy được đốt càng lúc càng nhiều, khiến cảm giác sợ hãi cũng biến mất.
Bàn đầu tôi còn nhéo tay mình để chống đỡ, sau đó dường như mí mắt của tôi không kháng cự được nữa, thậm chí lúc thắp nhang đèn, tôi cũng chỉ nhìn thấy ánh lửa nhoè đi trước mắt.
Lúc tôi đang mơ màng, linh đường đang đóng kín bỗng bật mở ra, theo sau đó là bóng dáng một người mặc bộ áo rồng phượng truyền thống màu trắng bước vào.
Tôi muốn ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng lại buồn ngủ đến không chịu được, bởi vì quỳ lâu cơ thể cũng rất khó chịu, bộ quần áo này lúc mới mặc vào người cảm giác tinh xảo đẹp đẽ, nhưng lát sau khi thấm đầy mồ hôi thì lại vừa nặng vừa khó thở.
Vừa xoay người, tôi suýt chút đã bị bộ quần áo nặng nề này kéo ngã, người đó đỡ tôi dậy, đưa tay ra sờ vòng ngọc trên tay tôi, không nói câu gì.
Bên trong linh đường đốt giấy đã lâu, khói bay mù mịt, mắt tôi cũng đang rất mơ màng, lờ mờ nhìn thấy bộ quần áo ấy hình như là đồng bộ với bộ tôi đang mặc trên người.
Tôi nheo mắt muốn nhìn thử khuôn mặt anh ta, nhưng làm thế nào cũng không nhìn rõ được, chỉ cảm thấy rất quen thuộc.
Tưởng rằng Lương Thiệu Văn đã xong việc ở bên ngoài nên vào đây tìm tôi.
Tôi khẽ gọi: "Thiệu Văn?"
Người đó cười nhẹ đáp lại, tay vuốt ve vòng ngọc của tôi, sau đó kéo tôi vào lòng ôm thật chặt, thấp giọng nói: "Đêm tân hôn?"
Giọng nói dường như không được vui lắm, còn mang theo chút tức giận.
Anh ta còn ngửi cổ tôi, nói: "Em dùng hương tê giác rồi."
Giọng anh ta rất trầm, không giống với giọng của Lương Thiệu Văn, nhưng lại nghe rất hay.
Tôi quả thật đã buồn ngủ đến không chịu được, cố gắng nheo mắt nhìn anh ta, thế nhưng chậu lửa trước mặt khói bay mù mịt, mắt tôi bị khói che mờ đến nỗi ngay cả hoa văn trên áo cũng không nhìn rõ, càng đừng nói là nhìn rõ được mặt, có điều loại cảm giác quen thuộc đó khiến tôi rất yên tâm.
Mặc dù trong lòng tôi lo lắng người nhà họ Lương sẽ phát hiện ra Thiệu Văn lẻn vào đây, thế nhưng tôi quả thực rất buồn ngủ rồi, tôi duỗi tay ôm lấy thắt lưng anh ấy, dựa vào lòng người trước mặt nói: "Em chợp mắt năm phút nhé, anh giúp em canh chậu lửa, lát nữa đánh thức em dậy."
Kế đến tôi đang định nhắm mắt lại, nhưng anh ấy dường như rất vui vẻ, ôm chặt tôi trong lòng, như muốn bế cả người tôi lên vậy, anh thì thầm vào tai tôi, nói: "Cứ như vậy mà ngủ sao?"
Tôi buồn ngủ đến mức mí mắt sắp đánh nhau tới nơi, mơ màng "ừ" một tiếng, liền cảm thấy môi mình chợt lành lạnh.
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy anh kề sát tôi, khẽ nói: "Đêm tân hôn mà."
Lần này trong giọng điệu của anh ấy mang theo chút mong đợi.
Lương Thiệu Văn trước đây rất kiềm chế, mỗi lần tôi náo loạn ầm ĩ, anh ấy đều nhẫn nhịn nói với tôi rằng đợi đến khi chúng tôi kết hôn mới tính đến chuyện đó.
Tôi cho rằng anh đang cố ý đụng chạm, thế nhưng nơi này dù sao cũng là linh đường, tôi đẩy tay anh ấy ra nói: "Đừng làm loạn."
Nhưng tay anh ấy lại nhanh nhẹn luồn qua ba lớp áo ngoài, vào đến áo trong của tôi.
Tôi ngọ ngoạy muốn mở mắt ra, thế nhưng cả người dường như đều mềm nhũn, tựa vào trong lòng anh ấy, không cách mở mắt được, tôi mơ mơ màng màng cảm thấy phía sau lưng chợt nóng lên từng hồi.
Qua một lúc, mồ hôi ướt đầm đìa, bộ quần áo nặng nề được cởi xuống, anh ôm tôi nằm xuống sàn, cả người tôi quỳ lâu đến mỏi nhừ, sau khi được nằm xuống tôi dễ chịu đến nỗi phát ra tiếng thở khe khẽ, điều này khiến anh chợt bật cười.
Anh thậm chí còn giúp tôi xoa bóp chân, thì thầm nói với tôi: "Tôi đã đợi em rất lâu rồi, vậy mà em chỉ muốn ngủ thôi sao?"
Tôi thật sự buồn ngủ đến mơ màng, nghĩ đến anh ấy đã ân cần với tôi như vậy, tôi đưa tay ra vòng qua cổ anh, tỏ vẻ muốn an ủi.
Chính ngay lúc này, tôi cảm thấy mọi thứ không giống lắm, bàn tay đang xoa bóp đầu gối cho tôi dường như đang từ từ gia tăng tốc độ.
Sau đó nó vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi, chút ý thức cuối cùng nói cho tôi biết, bây giờ không phải lúc thích hợp.
Có khi tôi mở mắt ra, mơ màng nhìn thấy dường như có mái tóc đen dài đang buông thõng trước mặt mình, thế nhưng trên cơ thể tôi từ phần lưng phía sau có vẻ đang nóng bừng lên.
Dường như tôi không còn buồn ngủ nữa, mà là cả người có chút mê man cùng với điên cuồng.
Tôi mơ màng nghĩ, quả nhiên nhịn lâu như vậy...
Cuối cùng tôi thật sự buồn ngủ đến không chống cự nổi, không biết là do quỳ lâu khiến cơ thể mỏi nhừ hay còn có nguyên nhân nào khác.
Cho dù không còn ba lớp áo trong, ba lớp áo ngoài trên người, mồ hôi của tôi vẫn không ngừng đổ xuống.
Có điều anh ấy vẫn chưa hết thoả mãn, đã mấy lần tôi đẩy anh ra, nói mệt rồi, nhưng anh vẫn luôn dỗ dành tôi.
Đến cuối cùng, tôi không biết bản thân mình đã ngủ thiếp đi thế nào.
Chỉ cảm thấy anh ấy không ngừng hôn tôi, sau đó thì thầm vào tai tôi, nói: "Tôi đã đợi em rất lâu rất lâu rồi."
"Ừm, biết rồi." Tôi cho rằng ý anh ấy nói là ba năm nay, tôi đẩy tay anh ra, nói: "Nhớ giúp em đốt giấy tiền."
Hình như anh ấy khẽ cười, ôm chặt lấy tôi nhẹ giọng đáp: "Được."
Tôi bị tiếng gà gáy đánh thức, những tiếng gáy nối tiếp nhau, dường như đang cố hết sức mà gáy thật to, hơn nữa rõ ràng là có rất nhiều con.
Thế nhưng bởi vì quá buồn ngủ, tôi cố gắng mở mắt nhưng lại không cách nào mở được.
Trong cơn mơ màng, tôi lại bị hôn thêm hai cái, anh ấy ôm chặt lấy tôi giống như lưu luyến không nỡ rời vậy.
Có điều tiếng gà gáy càng lúc càng to, từng tiếng gáy nối tiếp nhau, ngay cả một khoảng nghỉ cũng không có.
Loáng thoáng còn có tiếng cửa bị đẩy ra, không phải là tiếng dùng khoá để mở cửa một cách nhẹ nhàng, mà là tiếng cửa bị đẩy thật mạnh.
Tôi vừa nghe thấy liền giật mình, chợt nhớ ra mình vẫn còn ở trong linh đường.
Tôi vội vàng mở mắt ra, đập vào mắt tôi là một tấm vải che màu vàng, cảm giác rất quen mắt.
Tôi đưa tay ra sờ tấm vải đó, hơi trơn, không giống khăn trải giường lắm, hơn nữa cảm giác còn rất ngắn, từ chỗ tôi đang nằm toàn bộ tầm nhìn đều chỉ thấy một màu vàng rực này.
Tôi từ trên tấm "khăn giường" này lật người lại, đập vào mắt là một không gian khá hẹp, trên đầu còn treo một dải lụa trắng đang rũ xuống một nửa, nửa còn lại là phần gỗ màu đen đậm.
Chợt nhớ ra đây là cái gì rồi!