Chương 11: Hết

Đêm Tân Hôn Trong Quan Tài Quỷ

Khát Vũ 06-11-2022 08:13:54

Tôi nghe thấy Lương Thiệu Văn vì muốn động vào mộ phần tổ tiên, không tiếc bất cứ giá nào, nhất thời cũng cảm thấy ngẩn người. Em trai tôi lại đá vào chân tiểu đạo sĩ kia một cái, lúc này mới nói: "Chẳng qua cũng chỉ là để giữ lại cái mạng cho mình mà thôi." Mạc Thiệu Văn liếc nhìn tôi một cái, nhẹ giọng nói: "Cậu ta vì bảo vệ mạng sống của em mà cam tâm vứt bỏ cả sản nghiệp nhà họ Lương, hơn nữa sau khi quay về đây liền đem hai bức tranh đi thiêu huỷ rồi, cho nên tôi đã chỉ cho cậu ta một cách để chuyển hướng tai hoạ này rồi." Tôi nghe xong liền biết ngay là đang ám chỉ đến hai bức tranh nào, bất giác quay sang nhìn Mạc Thiệu Văn, nhưng dưới ánh chiều tà, dường như anh ta chỉ là một cái bóng nhàn nhạt. Tôi có cảm giác như Mạc Thiệu Văn từ trước đến nay đều không phải người, mà chỉ là một kẻ mang nhiệm vụ trông chừng sơn quỷ, lai lịch nhất định không hề nhỏ. Tôi còn muốn hỏi kĩ, Lương Thiệu Văn đã gọi điện cho bố tôi, nói mọi người có thể lên núi được rồi. Bên trên mộ phần nhà họ Lương có dựng thêm một khoảng sân trống hai tầng, bình thường lúc bái tế sẽ dùng làm nơi đặt vật phẩm cúng bái. Em trai giúp tôi xách chiếc vali đựng bộ váy áo rồng phượng, sau đó mọi người cùng nhau đi lên núi. Đi được nửa đường thì trời đã tối đen rồi. Doãn Liên và mẹ giúp tôi thay áo rồng phượng, búi tóc lên một cách tuỳ ý, có điều lại không đeo thêm bộ trang sức giống hôm trước đã đeo ở linh đường nữa. Lúc chúng tôi bước ra, Mạc Thiệu Văn đang đứng ở ngoài cửa, nhìn tôi khẽ mỉm cười. Nhưng Lương Thiệu Văn lại không có ở đó, em trai tôi nói anh ta đang đào mộ của sơn quỷ lên. Chúng tôi cần phải đến trước mộ của sơn quỷ thành hôn, Mạc Thiệu Văn bảo tôi đi xem thử một chút. Thật ra tôi vốn không muốn đi xem, nhưng Mặc U và Mạc Thiệu Văn đều nói tôi nên đến xem thử một lần, thế nên tôi xách theo bộ váy áo rồng phượng đang mặc trên người đi xem thử. Mộ của sơn quỷ được chôn ở nơi cao nhất trên núi, cao hơn cả mộ phần tổ tiên nhà họ Lương. Theo sự sắp đặt của nhà họ Lương, từ trên đỉnh núi chôn dọc theo sườn núi, cứ thấp dần từ đời này sang đời khác, muốn nhà họ Lương đời đời phú quý thì phải chôn đến tận chân núi. Hiện giờ tất cả mồ mả ở nhà họ Lương đều bị sụp, càng trèo lên chỗ núi cao càng sụp dữ dội. Hơn nữa, mỗi một ngôi mộ đều được đóng một cột đá, bên trên vẽ thứ gì đó. Mặc U liếc mắt nhìn một cái, thấp giọng nói: "Đám lão quỷ nhà họ Lương không biết thâm sâu thế nào lại cứ muốn hại cô, lần này Mạc Thiệu Văn đã trực tiếp trấn giữ toàn bộ bọn họ rồi." Tôi tưởng Mạc Thiệu Văn đi trước một bước để làm gì, hoá ra là đến để trấn giữ đám người này, chẳng trách anh ta lại đồng ý để tôi đến mộ phần nhà họ Lương, cũng không sợ tôi sẽ bị chôn thân tại đây. Những người trong dòng tộc của nhà họ Lương nhìn thấy chúng tôi hùng hổ lên núi, mặt mũi ai nấy đều rất khó coi. Có điều Lương Thiệu Văn lấy danh nghĩa sửa chữa mộ phần, lúc này anh ta đã đến nơi cao nhất trên núi đào mộ sơn quỷ lên rồi. Đợi lúc chúng tôi hành động, vừa hay có thể dùng cần cẩu nhỏ câu quan tài lên. Tôi vốn cho rằng thứ trấn giữ quan tài là một lá bùa gì đó. Nhưng đến khi nhìn thấy sợi xích sắt to hơn cả đùi tôi được kéo lên, tim tôi cũng bị thắt lại từng đợt. Đó là một cỗ quan tài bằng đá, bên trên chạm trổ hoa cỏ linh thú, xích sắt không phải được quấn một vòng quanh quan tài mà là dùng những cây đinh sắt còn to hơn cả cánh tay tôi đóng thẳng vào trong. Mạc Thiệu Văn nhìn thấy cỗ quan tài đó, lập tức quay đầu đi. Mặc U lại nhìn Lương Thiệu Văn nói: "Những chiếc đinh sắt này là do họ Lương nhà cậu đóng vào đấy, đã được hơn trăm năm rồi, cần máu của người nhà họ Lương mới phá giải được." Dường như Lương Thiệu Văn cũng biết cách phá giải, lấy ra một con dao chặt củi, liếc mắt nhìn tôi cười khổ một cái, cắt mấy nhát vào lòng bàn tay mình, sau đó đưa tay nắm chặt đinh sắt đang ghim trong quan tài, dùng hết sức kéo nó ra. Mới đầu những chiếc đinh đó không hề suy suyển chút nào, nhưng khi máu của Lương Thiệu Văn từ từ thấm vào đinh sắt, chúng dường như đều đã bị máu thấm ướt đẫm, Lương Thiệu Văn mới có thể nhổ những chiếc đinh đó ra, có điều dường như đã dùng quá sức lực, sau khi nhổ hết đinh, anh ta liền ngất đi. Thím hai của Lương Thiệu Văn vội vã gọi người tới, dìu anh ta sang một bên. Ngay khi đinh sắt được nhổ ra, cổ quan tài đá lập tức bật lên một cái, ngọn núi vốn đang yên tĩnh bỗng nỗi lên từng trận gió dữ. Mọi người có mặt tại đó đều sợ hãi hét lên. Mặc U trực tiếp nhảy lên nắp quan, nắm chặt pháp quyết, ngẩng đầu niệm gì đó. Tiểu đạo sĩ bạn của em trai tôi cũng tiến lên phía trước, vẽ một đạo phù rồi dán lên trên quan tài. Nhưng Mạc Thiệu Văn lại liếc nhìn cỗ quan tài bằng đá đó rồi nói với tôi: "Bái thiên địa thôi." Sau đó vừa chớp mắt một cái, anh ta đã thay bộ áo rồng phượng kia lên người rồi. Rõ ràng bộ trên người anh ta là cùng một đôi với bộ tôi đang mặc, tôi vốn cho rằng sẽ rất phiền phức, thế nhưng Mạc Thiệu Văn chỉ dìu tôi bước đến, sau đó chúng tôi cùng bái thiên địa. Kế đến quay về phía bố mẹ tôi, lạy một lạy. Lúc Mạc Thiệu Văn và tôi đối mặt với nhau chuẩn bị giao bái, cơn gió dữ trong núi dường như đã dừng lại. Giữa sườn núi lờ mờ truyền đến tiếng ngâm nga khe khẽ, trong bóng đêm, hình như còn có những con đom đóm bay lượn trong rừng cây. Mạc Thiệu Văn nhìn tôi cúi lạy, khẽ nói: "Dư Tâm, thật ra thứ cô ấy muốn vẫn luôn rất đơn giản. Chỉ có thứ con người muốn mới nhiều mà thôi!" Tôi nghe lời này của anh ấy, lại nhìn cỗ quan tài bằng đá vững chãi đó, cùng vô số đom đóm bay lượn trong màn đêm, nhất thời cũng cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Vì vậy tôi hướng về Mạc Thiệu Văn, cúi đầu giao bái. Bái đường xong, Mạc Thiệu Văn và Mặc U ở lại để xử lý hài cốt của sơn quỷ, bảo Doãn Liên đưa tôi về thành phố ngay trong đêm, nói là có những thứ không thể để chúng tôi nhìn thấy được. Đêm đó, Doãn Liên và tôi ngủ lại tại khách sạn, dường như cô ấy sợ tôi lo lắng quá độ, bèn đem chuyện của mình và Mặc U kể lại cho tôi nghe, đại khái là muốn tìm chủ đề nói chuyện với tôi một lúc, nói tôi đừng quá sợ hãi. Mấy ngày sau đó tôi đều không nhìn thấy bóng dáng Mạc Thiệu Văn đâu, thế nhưng từ trong mấy hội nhóm lại nghe được không ít tin tức liên quan đến nhà họ Lương. Chỉ trong một ngày cả bố lẫn mẹ của Lương Thiệu Văn đều qua đời, chú cũng không còn nữa, những người thân thích trong dòng họ có kẻ nào mà không nhòm ngó như hổ đói săn mồi chứ, cộng thêm việc trước đó vì để động được vào mộ phần tổ tiên, Lương Thiệu Văn đã hứa sẽ giao hết sản nghiệp gia đình ra cho bọn họ rồi. Mấy ngày này, Lương Thiệu Văn bận làm tang sự cho bố mẹ, nghe nói thời gian này ngọn núi dùng để trồng cây thuốc liên tiếp bị người trong dòng tộc đến giành giật. Còn có mấy công ty dược liệu và hiệu thuốc tư nhân, cũng bị chia năm xẻ bảy. Lương Thiệu Văn hoàn toàn trắng tay rồi, đoán chừng những ngày tháng sau này sẽ rất khó khăn. Những người trong hội nhóm đó, có người hả hê, có người thương cảm, có người còn nói dạo gần đây mộ phần tổ tiên nhà họ Lương xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ, cũng có người chỉ trích đám người trong dòng tộc của Lương Thiệu Văn, tóm lại loại nào kiểu nào cũng có. Tôi đều chỉ lướt qua một lượt, xem như không nhìn thấy. Ngược lại Doãn Liên lại cố ý xin nghỉ phép, mang công việc đến nhà bầu bạn với tôi. Công việc của cô ấy tương đối tự do, điểm này khiến tôi cảm thấy khá ngưỡng mộ. Có điều ở được mấy ngày, Mặc U có lúc sẽ trực tiếp biến thành hình người đến tìm, có lúc lại biến thành mèo đen, trèo cửa sổ vào. Tôi cảm thấy tính cách của Mặc U không giống mèo lắm, không có dáng vẻ lạnh lùng ngược lại còn dính người một cách quá đáng. Có lẽ là sợ tôi lại xảy ra chuyện, cho nên hai người họ mới đến trông chừng tôi. Sau đó, tôi thật sự chịu không nổi kiểu bám dính của Mặc U nữa, vả lại tôi cũng phải đi làm, thế nên đã bảo họ rời khỏi. Mặc U chỉ để lại một câu, hắn nói: "Vừa hay, những chuyện phía sau Mạc Thiệu Văn đã giải quyết ổn thoả cả rồi, cô không xảy ra chuyện gì, vậy thì cứ như vậy đi." Tiểu đạo sĩ bạn của em trai tôi cũng đến đây một lần, tặng một ít hương liệu, nói là được trộn với sừng tê giác, đưa cho tôi dùng. Sừng tê chiếu sáng nơi tăm tối, bọn họ dùng thứ này một khi thắp lên có thể thấy được ma quỷ, tôi nghĩ đến Mạc Thiệu Văn, tôi có thể thấy được anh ấy, vì vậy thứ này đưa cho tôi cũng chẳng cần thiết. Thế nhưng tiểu đạo sĩ đó lại tiến gần đến trước mặt tôi nói: "Đó chẳng phải là ma quỷ bình thường, hai người đã thành hôn rồi, chị nhìn thấy thì có ích gì, phải là cả nhà chị đều nhìn thấy thì mới có tác dụng." Ý của cậu ta rất rõ ràng, tôi nghe xong cũng cảm thấy có lý, cho nên liền nói cảm ơn, vốn dĩ còn muốn đưa tiền cho cậu ấy nữa. Nhưng tiểu đạo sĩ lại dứt khoát xua tay nói: "Chị đừng làm chuyện xa cách như vậy, hôm đó Dư Học gọi em đến giúp, em chẳng giúp được gì, suýt chút nữa còn khiến chị bị hại chết, chuyện này xem như là em chuộc lỗi đi. Chị cũng đừng trách em không giúp được gì, sau này chị bảo anh rể chiếu cố đến em nhiều chút là được!" Cậu ta còn tặng cho tôi một lá bùa an hồn, kêu tôi dán ở đầu giường, ban đêm sẽ không nằm mơ thấy ác mộng nữa. Tính cách của cậu ta quả thật khá giống với em trai tôi, nhưng chênh lệch về trình độ lại rất lớn, cũng không biết bọn chúng quen biết nhau thế nào, có điều con người này kể ra cũng rất thật thà, cho nên tôi đã nhận lấy lá bùa, đợi khi hỏi lại Doãn Liên, xác nhận những gì cậu ấy nói là thật, tôi mới dán nó lên. Sau khi đi làm, một ngày của tôi trở nên bận rộn hơn rất nhiều, chỉ là đến giờ Mạc Thiệu Văn vẫn chưa xuất hiện. Ngược lại, tôi có tình cờ gặp Lương Thiệu Văn một lần, chúng tôi cũng không nói gì với nhau, chỉ là lúc đó tôi đang làm việc trong ngân hàng, khi đi ngang đại sảnh thì nhìn thấy anh ấy, chúng tôi chạm mặt nhau ở một khoảng cách cũng khá xa. Con người Lương Thiệu Văn đã trải qua rất nhiều thăng trầm nhưng lại không có cảm giác suy sụp, dường như anh ta rất thản nhiên. Lương Thiệu Văn nhìn tôi cười khổ, bên cạnh có mấy người đang giục anh ta nhanh làm gì đó, nghe có vẻ như là bảo anh ta nhanh chuyển tiền thì phải. Đợi lúc tôi quay trở về văn phòng, Lương Thiệu Văn gửi cho tôi một tin nhắn: "Dư Tâm, nếu như đêm tân hôn đó anh không để em đi giữ linh cữu, có phải mọi thứ sẽ không trở nên như bây giờ không? Tôi nhìn tin nhắn, trực tiếp ném điện thoại đi. Không có nếu như! Cho dù xác suất là rất nhỏ, anh ta cũng không nên để tôi đi. Có lẽ bởi vì chuyện này, tâm trạng tôi cứ luôn không yên, lúc làm việc xong cũng đã hơn tám giờ. Lúc tôi về đến nhà, đã là hơn chín giờ tối nhưng bố vẫn chưa về nhà, nói là đang trên đường về thì xe bị hỏng, em trai tôi đang định đi đón bố, lại nghe thấy bố tôi cười hì hì mở cửa bước vào, nhìn tôi nói: "Dư Tâm à, hôm nay bố gặp một người bạn của con giúp bố sửa xe, nên sẵn tiện bố dẫn cậu ấy về đây cho con này." Tôi nghe mà giật nảy mình, cho dù là bạn của tôi, sao có thể biết được bố chứ? Thế nhưng đợi đến khi bố bước vào, tôi đã nhìn thấy Mạc Thiệu Văn đang mặc một bộ quần áo màu trắng đứng sau lưng bố tôi, còn mang theo chút ngượng ngùng nhìn tôi nói: "Dư Tâm, đã lâu không gặp. Tôi là Mạc Mân, cậu còn nhớ tôi chứ?" Tôi bị Mạc Thiệu Văn làm cho ngây người, nhưng bố lại nhìn tôi nói: "Người ta có wechat của con, con quên rồi sao? Người ta ở trong vòng bạn bè của con nhìn thấy ảnh của bố nên mới nhận ra bố đấy." Tôi liếc nhìn quanh phòng, thứ gọi là hương tê giác kia vẫn chưa được đốt lên, thế nhưng bố tôi, mẹ tôi và cả em trai tôi đều có thể nhìn thấy Mạc Thiệu Văn. Tôi nhất thời cũng không nắm bắt được ý của Mạc Thiệu Văn là gì, bèn kéo anh ấy ra ngoài ban công. Ra đến ban công tôi mới nhìn thấy một con mèo đen đang nằm lười biếng ngoài đó, Mạc Thiệu Văn không có chút kiêng dè gì đối với tôi cả, anh ấy nhìn con mèo vẫy tay. Mặc U vươn người, nhảy trực tiếp từ tầng 22 xuống, làm tôi sợ đến mức tim cũng muốn nhảy cả ra ngoài. Tôi vội vàng nhoài người ra cửa sổ xem thử, thế nhưng trong màn đêm, thậm chí cả một cái bóng cũng chẳng thấy đâu. Ngược lại bố tôi đang ở một bên kể lại mọi chuyện một cách sống động, xe của ông bị hư đang ngồi ở bên đường sửa, Mạc Thiệu Văn lái xe ngang qua dừng lại sửa giúp ông ấy, thế nhưng chiếc xe vẫn có chút vấn đề, thế là anh ấy đã liên hệ với bên hãng sửa chữa đến kéo xe đi, bản thân thì lái xe đưa bố tôi về nhà. Tôi liếc nhìn Mạc Thiệu Văn, anh ấy nhìn tôi ngượng ngùng nói: "Mạc Mân là tên thật của anh, tự là Thiệu Văn." "Xe lấy từ đâu ra?" Tôi nghĩ đến Mạc Thiệu Văn là một hồn ma, lại còn biết lái xe, anh ấy có bằng lái sao? "Của Mặc U" Mạc Thiệu Văn đối với việc bán đứng một con mèo, nửa phần áp lực cũng không có. Lúc chúng tôi đứng ngoài ban công nói chuyện, bố mẹ tôi cứ liếc nhìn mấy lần, em trai còn cười mờ ám nháy mắt với tôi nữa. Tôi biết bố mẹ nghĩ gì, bèn kéo Mạc Thiệu Văn vào định tiễn anh ấy về. Bố tôi lại nhất quyết muốn giữ Mạc Thiệu Văn lại ăn cơm, mẹ tôi còn nói tôi không biết đạo đối nhân xử thế. Ý của bọn họ, tôi hiểu rất rõ. Lúc tôi tiễn Mạc Thiệu Văn ra cửa, anh ấy mới nói với tôi, Mặc U rất có kinh nghiệm trong việc làm thân phận cho người khác, nên hắn đã giúp anh ấy làm một cái, đợi khi có thân phận chính thức rồi, anh ấy sẽ từ từ lui tới gặp gỡ gia đình tôi nhiều hơn. Ra khỏi cổng tiểu khu, Mạc Thiệu Văn mới nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thăm thẳm nói: "Dư Tâm, bao nhiêu năm, bao nhiêu kiếp, anh đều có thể chờ được." Tôi nhìn vào mắt anh ấy, đôi mắt tràn ngập đau xót. Hoá ra, trên đời này thật sự có thứ tình cảm có thể vượt qua mấy đời mấy kiếp. (Hết)