Thập Niên 70: Trở Về Năm Tháng Chồng Tôi Còn Trẻ Tuổi
Phượng Khuynh Nhan22-10-2024 12:04:32
"Ngại quá!", người thanh niên vội nói xin lỗi với Mộc Ly, rồi lướt qua cô đi thẳng vào tiệm thuốc.
"Anh Chu! Anh đến rồi!", vừa nhìn thấy Chu Lâm, mắt nhân viên liền sáng lên, mỉm cười chạy ra đón.
Gia cảnh của Chu Lâm vốn tốn nhất thị trấn, bố anh ta là xưởng trưởng xưởng dệt len, mẹ là nữ chủ nhiệm văn phòng cấp huyện, có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh ta, có điều, Chu Lâm mắt cao hơn đầu, anh ta chẳng để ý đến bất kỳ cô gái nào được giới thiệu cho mình.
Chu Lâm thờ ơ gật đầu một cái, rồi lấy ra phương thuốc đưa cho nhân viên: "Dựa theo phương thuốc này bốc mười thang thuốc".
Anh ta đến đây là để bốc thuốc cho ông nội của mình, phương thuốc này vốn do một thầy thuốc Trung y lâu năm khai. Nhờ bạn bè giới thiệu nên anh ta mới quen biết vị kia, nghe nói trước kia, ông ấy là bác sĩ ở một bệnh viện lớn trong thành phố, sau này, do thời cuộc biến đổi nên mới phải lưu lạc đến nông trường.
Bố của bạn anh ta vừa khéo là người phụ trách nông trường, đã có nhiều giúp đỡ đối với vị thầy thuốc Trung Y kia nên ông ấy mới bằng lòng kê đơn thuốc cho ông nội của Chu Lâm.
"Được, anh chờ một chút!", nhân viên nhận lấy phương thuốc, sau đó nhanh tay lẹ mắt bốc thuốc.
Sau khi bốc đủ và gói cẩn thận, cô ta đưa cho Chu Lâm: "Tổng cộng 25 tệ".
Chu Lâm đưa tay vào túi lấy tiền, thoáng cái, sắc mặt anh ta thay đổi: "Tiền của tôi mất rồi, cứ để thuốc đó, tôi quay về lấy tiền".
"Có khi nào là con nhóc nhà quê vừa nãy trộm tiền của anh không? Theo tôi thấy là cô ta cố ý đụng vào anh đấy!", nhân viên bày ra vẻ mặt chợt hiểu. Hèn gì con nhóc nhà quê đó lại có thể lấy ra được 10 tệ, hóa ra là đi trộm.
Chu Lâm nhớ lại cảnh tượng lúc này, cũng cảm thấy có khả năng này, anh ta vội bước ra tiệm thuốc.
Chu Lâm đi dọc con phố, tìm kiếm khắp một lượt nhưng không thấy, đang định từ bỏ thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy lẫn trong đám người, sau khi xác định cẩn thận, anh ta liền đuổi theo Mộc Ly.
"Cái cô khiêng giỏ đằng trước, chờ một chút!"
Nghe có người gọi mình từ phía sau, Mộc Ly dừng bước, quay đầu nhìn thì thấy là người thanh niên mà cô đã gặp trong tiệm thuốc: "Anh gọi tôi có gì không?"
Chu Lâm đi đến trước mặt Mộc Ly, lạnh lùng nhìn cô: "Có phải cô trộm tiền của tôi không?"
"Anh có bị bệnh không?", sắc mặt Mộc Ly thoáng trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng tối xuống.
"Vậy sao vừa nãy cô lại đụng vào tôi?"
Mộc Ly bật cười trào phúng, trên người cô toát lên vài phần khí thế kiêu ngạo bức người: "Sao tôi lại nhớ là anh đụng vào tôi nhỉ?"
Chu Lâm có hơi kinh ngạc, một cô nhóc đến từ nông thôn sao lại có được khí thế như vậy? Đây chắc chắn là ảo giác của anh ta!
Mộc Ly không hề để tâm đến Chu Lâm, cô lướt qua anh ta, tiếp tục đi về phía trước.
Trương Thục Phân từ đằng xa thấy được Mộc Ly, bà vội bước đến: "Tiểu thần y, sao cô còn chưa về nhà?"
Bà không biết tên của Mộc Ly, vì thấy cô có y thuật siêu quần nên đã gọi cô như thế.
"Tôi vừa đến tiệm thuốc mua ngân châm".
"Vậy... khi nào cô lại đến nhà tôi?"
"Mười ngày sau".
"Được", Trương Thục Phân vui vẻ gật đầu, đã xác định được thời gian nên bà cũng thấy an tâm.
Nhìn bóng lưng Mộc Ly rời đi, Trương Thục Phân liền đi về phía tiệm thuốc.
"Dì Trương", Chu Lâm gọi Trương Thục Phân. Bà là công nhân xưởng dệt len của nhà anh ta, anh ta đã gặp bà mấy lần nên cũng nhớ rõ tên.
Trương Thục Phân nghe gọi thì quay đầu nhìn lại, thấy là Chu Lâm, bà liền nở nụ cười: "Là Chu Lâm à!"
Chu Lâm là con trai của xưởng trưởng, các nhân viên trong xưởng dệt đều biết cậu ta.
"Dì Trương, dì và cô nhóc kia quen biết nhau à?"
Vừa nãy, hình như anh ta nghe thấy Trương Thục Phân gọi cô nhóc kia là tiểu thần y.
"Đúng vậy, đừng thấy cô ấy tuổi còn nhỏ mà lầm, y thuật của cô ấy tốt lắm đấy. Hôm nay, vừa vào cửa, nghe thấy mùi thuốc, cô ấy đã đoán được ông Lý nhà tôi bị bệnh dạ dày, còn kê đơn thuốc cho tôi nữa, giờ tôi đang định đến tiệm thuốc bốc thuốc cho ông Lý đây này".