Thập Niên 70: Trở Về Năm Tháng Chồng Tôi Còn Trẻ Tuổi
Phượng Khuynh Nhan22-10-2024 12:04:33
Lý Mai lảo đảo một cái, té nhào vào trong: "Ôi..."
Mộc Ly hờ hững liếc nhìn cô ta, rồi giơ chân bước ra khỏi phòng.
"Nhóc Ly, bác sĩ Hướng sao rồi? Đã hạ sốt chưa?", trưởng thôn bước đến hỏi. Hiện tại, sức khỏe của bác sĩ Hướng mới là quan trọng nhất.
"Đã bớt nóng".
"Vậy thì tốt rồi, nhóc Ly, con thật giỏi!", trưởng thôn mỉm cười, giơ ngón cái với Mộc Ly, trong mắt ông đầy vẻ tán thưởng. Không ngờ con bé Ly ngày thường vẫn luôn không nổi bật, vậy mà lại có bản lĩnh này.
Mộc Ly mỉm cười: "Bác trưởng thôn, chúng ta về thôi".
"Được, về nghỉ sớm đi, hôm nay con đã lập được công to, thưởng cho con mười điểm công, ngày mai con có thể nghỉ một ngày!"
"Cảm ơn bác trưởng thôn!", Mộc Ly nói một tiếng cảm ơn rồi dẫn theo Mộc Chính rời đi.
"Cô đứng lại đó cho tôi!", Lý Mai phẫn nộ chạy đến ngăn trước mặt Mộc Ly.
Trong mắt Mộc Ly lóe lên tia sáng lạnh.
"Vừa nãy là cô cố ý đúng không? Cô cố ý mở cửa ngay lúc đó để tôi bị té ngã".
Mộc Ly nhướng mày, nhìn Lý Mai như nhìn một con ngốc: "Đậu hũ còn có não, mà cô, ngay cả đậu hũ cũng không bằng".
Lý Mai bị bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng, sau khi cẩn thận nghĩ lại, cô ta tức đến run người, chỉ tay vào Mộc Ly: "Cô nói tôi không có đầu óc?"
"Không đúng à?", Mộc Ly liếc nhìn ngón tay ngăm đen của Lý Mai. Thật chướng mắt! Thật muốn bẻ gãy nó!
"Thanh niên trí thức Lý, cô đừng có kiếm chuyện nữa, vừa nãy đồng chí Mộc đang ở trong phòng, sao cô ấy biết cô muốn đẩy cửa vào mà làm vậy?", Vương Ái Dân bước đến, tức giận mắng Lý Mai. Cái cô này đúng là càng ngày càng vô lý, khó có thể chịu được.
"Cô ta cố ý đấy!", Lý Mai kêu lên uất ức, vành mắt cô ta đỏ bừng.
"Thanh niên trí thức Lý, nếu cô còn cố ý gây sự, tôi sẽ trừ cô 10 điểm công", trưởng thôn xụ mặt đi đến trước mặt Lý Mai. Lý Mai đến thôn Hồng Tinh cũng đã được nửa năm, ngày thường chỉ làm việc qua loa, lấy 2,3 điểm công coi như xong, lại còn suốt ngày xin nghỉ phép.
"Ông... Các người đều ức hiếp tôi, huhuhuh...", Lý Mai ôm mặt khóc, chạy về phòng mình, cũng không biết có phải do quá nóng vội hai không, mà chân nam đá chân chiêu, thế là cô ta lại ngã một cú đo ván, đau đến nhe răng trợn mắt, lại càng khóc to hơn.
Mộc Ly nhếch môi, rồi dẫn theo Mộc Chính đi về nhà mình.
"Cái cô thanh niên trí thức Lý kia đúng là đáng ghét, chẳng phải chỉ là đến từ thành phố thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ, rõ là mình sai, vậy mà vẫn cố chấp không nhận", nghĩ đến Lý Mai, Mộc Chính không khỏi tức giận.
"Tiểu Chính, em có muốn đi học không?", ba chị em nhà họ Mộc đều không được đi học.
"Hở?", Mộc Chính vẫn chưa kịp phản ứng.
Mãi một lúc lâu sau, trong mắt cậu lóe lên tia mong ước: "Đương nhiên là muốn rồi, nằm mơ em cũng muốn đấy!"
Mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ khác được đi học, cậu đều rất hâm mộ, muốn có thể được như bọn họ, mang cặp sách đi đến trường. Thế nhưng trong nhà nào có tiền cho cậu đi học? Hơn nữa cậu cũng đã đến cái tuổi này rồi...
"Đợi chị kiếm đủ tiền, sẽ cho em đi học", Mộc Chính cũng chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi, ở đời sau, những đứa trẻ độ tuổi này vẫn còn ở trong thời kỳ thanh xuân dào dạt, tự do phóng khoáng trên ghế nhà trường.
"Được!", Mộc Chính gật đầu thật mạnh, trên khuôn mặt đen gầy bừng lên nụ cười sáng lạn. Cậu rất hi vọng đến ngày đó!
Mộc Linh nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức ngồi dậy: "Chị!"
"Sao còn chưa ngủ?", Mộc Ly cởi áo khoác ngoài ra, đặt lên một cái ghế đẩu rồi bò lên giường. Lúc vừa về, cô đã rửa mặt trong sân.